Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2366 - Chương 2377: Mạng Quan Trọng Hơn

Chương 2377: Mạng quan trọng hơn
 

"Cuối cùng cũng được tháo băng. Nằm một tuần, cả người tôi sắp rỉ sét rồi ..."

Tần Dương ngồi trên giường, nhìn nhân viên hộ lý tháo băng, khẽ cử động cánh tay.

Detrich ngồi đối diện giường bệnh, Ebel đứng phía sau.

Nhìn vết thương của Tần Dương, da non màu sắc khác biệt, nhưng dù sao đi nữa, vết thương vốn máu chảy đầm đìa cũng đã hoàn toàn lành lại!

Một tuần!

Detrich còn nhớ, mới chỉ một tuần trước, Tần Dương được chiến sĩ Thâm Lam khiêng từ máy bay trực thăng xuống đã thê thảm tới mức nào.

Cả người là máu, nhiều vết thương sâu tới tận xương, nội tạng bị thương rất nặng, ngay cả Detrich cũng hoài nghi Tần Dương không qua được trận này. Nhưng chỉ mới bảy ngày, Tần Dương đã hoàn toàn bình phục!

Tháo băng xong, Tần Dương đứng dậy, cử động tay, cười nói với Detrich: "Đại hội huân chương đã qua lâu rồi, tôi đã làm phiền rồi."

Detrich xua tay, không quá để ý, ông nhìn những vết thương trên người Tần Dương: "Hoàn toàn bình phục?"

Tần Dương đáp chắc nịch: "Đúng vậy, gần như thế, còn chưa thể toàn lực chiến đấu, nhưng qua chừng hai ba ngày nữa là không còn chút ảnh hưởng."

Detrich không khỏi khen ngợi: "Tố chất thân thể của cậu đúng là không thể chê. Năng lực khôi phục quá mạnh. Người tu hành bình thường mà chịu vết thương như cậu, sợ là khó cứu được, dù có cứu được, cũng phải nằm trên giường vài tháng. Còn cậu chỉ mới bảy ngày thôi, vết thương đã khép lại hoàn toàn, thật đáng khiếp sợ. "

Tần Dương giải thích: "Từ lần tôi trúng độc suýt chết, thân thể tôi xuất hiện chút biến dị, năng lực khôi phục mạnh hơn rất nhiều."

Detrich cười nói: "Nếu không phải cậu nói vật đó chỉ phát hiện một cái, tôi cũng muốn thử vận may xem sao."

Tần Dương cười khổ: "Lần đó tôi suýt mất mạng. Nếu không phải sư phụ của tôi là thần y, e rằng bây giờ tôi đã là một đống xương."

Detrich đứng lên: "Được rồi, cậu chuẩn bị đi, bữa tối chúng ta nói chuyện tiếp."

Hai mắt Tần Dương sáng lên: "Được!"

Tần Dương đi tắm rửa, đổi bộ quần áo khác, ăn cơm tối, sau đó được Ebel mời vào phòng làm việc.

Detrich cầm chai rượu lên, rót hai ly, ném một ly ra. Ly rượu lướt trên mặt bàn, dừng lại trước mặt Tần Dương, không rơi một giọt rượu.

Tần Dương cầm ly lên, giơ về phía Detrich, uống một ngụm.

"Nguyệt Quang mà cậu nói, tôi đã đổi tới cho cậu. Ngươi định dùng ở đây hay là mang về?"

Tần Dương hỏi: "Nguyệt Quang này sử dụng mất bao lâu?"

"Một đến ba ngày, thời gian càng dài thì hiệu quả càng tốt."

Tần Dương thoáng do dự: "Nếu không lâu, thì ở lại đây, hiện tại người của Niết Bàn hận tôi tận xương, tôi ở bên ngoài sẽ không an toàn."

Detrich cười nói: "Tùy cậu. Nếu Nguyệt Quang có hữu hiệu, cậu có thể tăng cấp mà nói, thực lực nhanh chóng đề cao, trong mười ngày đến nửa tháng từ thông thần sơ kỳ thăng đến hậu kỳ thì thật ấn tượng!"

Tần Dương cười: "Hy vọng là vậy, thực lực càng cao, càng dễ giữ mạng."

Detrich nghe Tần Dương nói vậy, trong lòng ông cũng có chút mừng: "Nói đến cậu cũng thực thảm. Với thực lực của cậu, theo lý cậu có thể tung hoành ngang dọc. Nhưng ai bảo cậu lại đắc tội với Niết Bàn. Niết Bàn là tổ chức lâu đời có lịch sử sâu rộng. Cường giả hay thế lực bình thường, ai có thực lực chuẩn bị hành động lần trước?"

Tần Dương cười khổ, đúng vậy, cường giả chí tôn nào mà chẳng cẩn thận?

Anh có thể giết được cường giả chí tôn, nhưng anh càng phải thận trọng, lo lắng cho lần ám sát kế tiếp, thậm chí lo lắng việc thủ lĩnh Niết Bàn sẽ tự mình ra tay.

Mạng nhỏ quan trọng hơn.

Chuyện như vậy Tần Dương sẽ không cậy mạnh. Bất kỳ hành vi ngu xuẩn nào đều sẽ phải trả giá.

Detrich đứng dậy, bước đến mặt tường phía sau, nhấn một nút ẩn giấu hết sức bí mật, lộ ra cánh cửa thép không gỉ phía sau.

Detrich hoàn thành nhận diện mống mắt, không lâu sau cầm ra một chiếc vali kim loại nhỏ.

Đặt vali lên bàn, nhập mật mã, xoay lại đẩy đến trước mặt Tần Dương.

"Đây là Nguyệt Quang mà cậu muốn, sử dụng ở nơi thoáng đãng để hấp thụ linh khí của trời đất. Cậu có thể dùng nó ở nơi lần đầu chúng ta gặp nhau. Tôi sẽ dặn Ebel không để ai quấy rầy cậu. À, nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ để ông ấy cứu cậu... "

Tần Dương nhìn Nguyệt Quang lớn bằng quả trứng chim bồ câu tỏa ra làn sương mờ trong vali, ánh mắt ngạc nhiên: "Viên thuốc như này khẳng định rất đắt giá."

Detrich nâng ly rượu lên, dựa lưng vào ghế, mỉm cười nói: "Đó là đương nhiên. Nếu không phải vì nguyên liệu khan hiếm và việc chế tạo cực kỳ khó khăn, liên minh Thâm Lam đã có thể dùng tăng thực lực cho các thành viên. Những loại đan dược tương tự cũng như vậy, nếu có thể sản xuất hàng loạt, thì chúng ta có thể thăng cấp cho vô số người tu hành, làm sao phải sợ người Nossan, nói cho cùng địa cầu chúng ta có đến hàng chục tỷ người."

Tần Dương cười: "Đúng vậy, không cần toàn dân làm lính, chỉ cần một phần trăm có thể trở thành người tu hành thực lực mạnh mẽ, vậy còn gì phải sợ hãi?"

Detrich xòe tay: "Đáng tiếc ... những nguyên liệu này quá khan hiếm, không đủ khả năng đáp ứng tình huống đó. Hiện tại chỉ có một vài người có cống hiến lớn cho Liên minh nhân loại mới có tư cách sử dụng."

"Được, để tôi thử xem, hy vọng có thể thăng cấp."

Detrich nâng ly lên: "Chúc cậu thành công. Chờ khi cậu hấp thu xong dược hiệu, lại nghỉ ngơi một đêm, chúng ta lập tức lên đường đến tổng bộ Thâm Lam."

"Được!"

Đêm khuya, yên tĩnh không tiếng động.

Tần Dương tắm xong, cầm theo vali đi lên tầng thượng.

Ngồi xếp bằng trên mặt sàn ban công rộng rãi, mở vali, lấy viên Nguyệt Quang ra.

Dưới ánh trăng, viên đan dược tỏa ra làn sương mờ lượn quanh, dường như tỏa ra tiên khí, thần bí và thánh khiết.

Tần Dương hít sâu một hơi, bỏ viên đan dược vào trong miệng

Nguyệt Quang nhanh chóng tan ra trong miệng Tần Dương, hóa thành chất lỏng hơi cay, trực tiếp chảy vào trong bụng Tần Dương.

Vài phút sau, dược lực nhanh chóng được hấp thụ, lan ra kinh mạch toàn thân, sau đó tụ lại, cùng lưu chuyển khắp đan điền.

Năng lượng ấm áp dường như bùng cháy, trong nháy mắt đốt cháy toàn bộ đan điền, nội khí bùng lên mãnh liệt, cuồn cuộn tràn về tứ chi bách hải.
Bình Luận (0)
Comment