Chương 2384: Hắn có thể buông bỏ cái gì?
Lời nói của Tần Dương khiến người đàn ông đối diện im lặng.
Đúng vậy, giá trị của trình độ công nghệ này rất khó đo lường, đối với một công nghệ như vậy, ngay cả khi để cho chết nhiều người cũng rất xứng đáng, thế thì làm sao có thể dễ dàng giao ra được?
Những thứ như vậy đều có phương thức bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt, huống chi là Tần Dương, ngay cả quân đoàn trưởng Bạch Phá Quân cũng không đủ tư cách nói muốn lấy thì có thể lấy, nếu không, chỉ cần tóm lấy một ít nghiên cứu viên cao cấp hoặc quan chức cao cấp mà mọi người quan tâm để ép buộc họ lấy ra những thứ quan trọng đưa cho mình?
Làm gì có chuyện đơn giản như vậy!
Hắn ta chẳng qua chỉ là hỏi một câu thăm dò mà thôi, xét cho cùng thì hắn là nhắm vào người Nosan - người có kỹ thuật càng nhiều cùng sự bẻ khóa của các công nghệ khác nhau, cho dù là khi đã có được trong tay rồi thì cũng không có đặc biệt hữu ích nữa.
"Được rồi, ta cho anh một ngày để quay trở lại đây, nếu không trở lại được, vậy đừng trách ta phá những đóa hoa đẹp này!"
"Được, tôi hứa trong một ngày sẽ trở lại, ông không được thương tổn bọn họ, bằng không thì đừng trách ta không nói trước!"
Đối phương không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Dương quay đầu lại, vẻ mặt đã không còn giữ được vẻ lạnh lùng vừa rồi, trong mắt của hắn hiện lên vẻ lo lắng.
"Tôi chỉ có một ngày phải gấp rút để trở về Trung Hải. Xin hãy giúp tôi sắp xếp chuyến bay gần nhất. Không cần biết là giá tiền như thế nào, dù cho phải thuê một chuyến cũng được, tôi đều sẽ trả! "
"Được rồi, tôi sẽ thu xếp ngay cho cậu!"
Giám đốc điều hành Hoa Hạ lập tức gọi điện thoại sắp xếp máy bay cho Tần Dương, Detrich nhíu mày: "Cậu thật sự muốn một mình trở về cứu người?"
Tần Dương dương cười khổ: "Vị hôn thê và bằng hữu của tôi đều rơi vào tay bọn họ, tôi nhất định phải đi cứu họ."
Detrich thở dài: "Những kẻ đê hèn này giống như chuột trong rãnh nước, luôn hành động như vậy, đúng thật là vô lương tâm. Cậu nên biết rằng lần này cậu mà đi thì e rằng phải đối diện với đường chết nhiều hơn là đường sống ..."
Tần Dương dương chậm rãi nói: "Tôi biết, nhưng tôi không có sự lựa chọn nào."
Detrich suy nghĩ một hồi rồi khuyên nhủ: "Làm một người đàn ông, tôi biết cậu nhất định phải đi, tôi sẽ không khuyên cậu ở lại. Tôi chỉ mong cậu hiểu một điều: nếu cậu không chết thì những người thân của cậu sẽ không chết, cho dù sẽ bị đau khổ chút xíu, nhưng chắc chắn họ sẽ không chết. Nhưng nếu như cậu chết rồi thì bọn họ cũng sẽ không còn đường để sống, hơn nữa bọn họ còn phải bị một số nỗi nhục khác cho đến chết. "
Tần Dương dương trầm mặc vài giây: "Tôi hiểu rồi."
Detrich vỗ vỗ vai Tần Dương, vẻ mặt ngưng trọng: "Nhớ bảo trọng, tương lai của cậu như biển lớn như sao Tinh sáng chói. Tôi hy vọng sau này chúng ta vẫn còn có thể cùng nhau sát cánh chiến đấu. Tôi không muốn đây là lần cuối cùng của tôi được gặp cậu. "
"Vâng!"
……
"Kẽo kẹt!"
Cánh cửa sắt nặng nề cũ kỹ được đóng lại, tiếp sau là tiếng xích sắt của chiếc khóa cửa vang lên, rồi đến tiếng bước chân, hầu hết mọi người đều rời đi, chỉ còn lại hai thị vệ.
Họ dọn hai chiếc ghế dài đặt ở lối đi, rồi ngồi dựa vào tường, từng câu một mà trò chuyện với nhau.
"Thằng nhóc đó thật có diễm phúc có được những cô gái đại mỹ nhân này, mỗi người họ đều có phong cách riêng biệt, nhìn mà chảy nước miếng..."
"Ai biểu người ta trẻ, mạnh mẽ, giàu có, và có năng lực làm chi, phụ nữ ai cũng yêu thích như vậy cả mà."
"He he, hắn ta dù có năng lực đến đâu thì hiện tại vẫn là phải đi vào đường chết. Chờ cho hắn chết rồi, chúng ta có thể tận hưởng thoải mái mấy người phụ nữ tuyệt vời mà ngày thường hiếm thấy này."
"Ngươi nghĩ là sẽ được sao? Cho dù muốn được thưởng thức cũng không đến lượt ta và ngươi rồi, đúng không?"
"Cho dù không uống được canh, ta cũng nguyện ý ăn một chút thức ăn thừa. Bất quá họ cũng sắp chết rồi, không dùng sẽ rất uổng!"
"Cũng đúng, nhưng tên nhóc Tần Dương kia rất mạnh, đối phó cũng không dễ dàng."
"Lần trước là do hắn mặc áo giáp đặc chủng, nếu không thì đã chết tám trăm lần rồi, dù sao cũng chỉ là thực lực thông thần sơ kỳ, lần này hắn không có áo giáp nâng cao thực lực, chỉ có một đường chết mà thôi!"
"Ha ha, ta hy vọng hắn chết nhanh đi, ta có nhiều lúc không kịp chờ đợi nữa rồi!"
Hai tên lính canh đang nói chuyện phiếm ngoài cửa, giọng nói của họ tự nhiên truyền vào căn phòng bị khóa, nhóm phụ nữ trong phòng đều có vẻ mặt phức tạp cùng ánh mắt sợ hãi.
Cái chết vốn đã là một sự tồn tại đáng sợ, mà trước khi chết còn phải chịu đựng đủ loại hành hạ và sỉ nhục vô nhân đạo này, những điều này đương nhiên càng khiến người ta sợ hãi hơn.
Hàn Thanh Thanh quét mắt qua đám người, nói nhỏ: "Mọi người đừng sợ, Tần Dương nhất định sẽ tìm cách cứu chúng ta."
Mọi người đều im lặng, và Trang Mộng Điệp đột nhiên nói: "Em hy vọng anh ấy sẽ không đến, nhưng thật không may, em cũng biết rằng anh ấy nhất định sẽ đến!"
Hàn Thanh Thanh quay đầu nhìn Trang Mộng Điệp với vẻ mặt phức tạp, nhẹ giọng thì thầm: "Đúng vậy, anh ấy nhất định sẽ tới."
Sau một chút do dự, Hàn Thanh Thanh đến gần Trang Mộng Điệp trong hai phút mà nhỏ giọng hỏi: "Cô hy vọng anh ta sẽ không đến, cô không sợ sao? Vừa rồi cô đã nghe họ nói gì rồi......"
Trang Mộng Điệp cười khổ: “Sợ hãi là điều rất tự nhiên, nhưng nỗi sợ hãi nhất chính là cái chết, nếu như đến cả chết mà không còn sợ nữa, thì còn sợ gì đây?”
Hàn Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Trang Mộng Điệp, rõ ràng cô ta không ngờ Trang Mộng Điệp lại ngoan cường như vậy, đã như vậy rồi mà không sợ chết?
Trang Mộng Điệp nhìn thấu suy nghĩ của Hàn Thanh Thanh, trầm giọng thở dài: “Tôi đã có một khoảng thời gian say khướt mơ về cái chết, giống như một xác chết biết đi, không còn động lực và hy vọng sống, tôi cũng từng nhảy xuống sông tự vẫn. Chính là Tần Dương đã cứu tôi, cho tôi hy vọng sống. Nếu anh ta có thể cứu được chúng ta, thì tôi đương nhiên là muốn anh ta tới đây. Nhưng nếu anh ta đến đây chỉ có đường chết, thì tôi thà rằng anh ta không tới nữa, tôi thà rằng. .. ờm, tôi sẽ trả lại sinh mạng này cho anh ta! "
Tiết Uyển Đồng bên cạnh đỏ hoe mắt nói: "Đúng vậy, những người này hẳn là đã gài bẫy mà chờ anh ta tới, khi chúng ta ở trong tay mấy tên bắt cóc này, anh ta làm sao có thể cứu được chúng ta đây? Mấy tên bắt cóc chỉ đơn giản là dùng phương thức uy hiếp và đả thương chúng ta khiến Tần Dương từ bỏ phản kháng hoặc mất tập trung, cuối cùng là bị giết chết. Anh ta sẽ vì đến cứu chúng ta mà chết oan uổng.Với tính cách của anh ấy, ngoài miệng tuy là nói cứng, nhưng khi thật sự thấy chúng ta đã bị tổn thương, thì anh ta sẽ rất hận vì không thể quyết định được....”
Sau khi nghe Trang Mộng Điệp và Tiết Uyển Đồng nói, trong mắt Hàn Thanh Thanh hiện lên chút kỳ lạ, nhẹ giọng nói: "Anh ấy có tính tự chủ rất mạnh mẽ, cho dù chúng ta có thuyết phục anh ấy không đến thì cũng vô ích thôi, không thể thuyết phục anh ấy được đâu."
Trang Mộng Điệp yếu ớt ngồi bên giường và nói nhỏ: "Đúng vậy, không thể thuyết phục được anh ấy đâu. Anh ấy chính là như vậy. Anh ấy sẽ luôn coi trọng sự an toàn của người khác hơn bản thân của mình. Chỉ cần những người này cho anh ấy một cơ hội để giải cứu thì anh ấy sẽ lấy mạng sống của mình mà thế vào để chiến đấu giành lấy cơ hội một phần nghìn này.”
Trang Mộng Điệp nói xong thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hàn Thanh Thanh: "Thanh Thanh, Tần Dương quan tâm đến cô nhất. Đến lúc, tình thế nguy cấp, cô có thể thuyết phục anh ấy rời khỏi nơi này, được không?"
Hàn Thanh Thanh cười khổ: "Anh ấy quan tâm tôi nhất? Ở đây có ai không phải là người anh ta không quan tâm, và có ai là người mà anh ta có thể buông bỏ hay không?”
Ánh mắt của Tiết Uyển Đồng và Trang Mộng Điệp hơi thay đổi, và ngay cả Tư Đồ Hương - người vẫn luôn im lặng cũng quay đầu lại với ánh mắt có chút vi diệu.
Hàn Thanh Thanh nhìn sự thay đổi trên nét mặt của Tiết Uyển Đồng và Trang Mộng Điệp, khẽ thở dài, "Các cô và Tần Dương đều là người yêu của nhau, đúng không?"