Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2374 - Chương 2385: Cô Hiểu Ý Của Tôi Chứ?

Chương 2385: Cô hiểu ý của tôi chứ?
 

Lời của Hàn Thanh Thanh vừa nói ra đã khiến cho không khí lập tức đông cứng lại.

Ánh mắt của Tư Đồ Hương khẽ chuyển, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh và không có nhiều dao động.

Cô cũng là người phụ nữ của Tần Dương, nhưng thân phận lại là Ẩn thị của Tần Dương, thân phận này được chú định cùng Tần Dương bên nhau cả đời, có thể nói là ràng buộc sinh tử.

Cô tham gia vào Ẩn Môn chỉ sau khi được Mạc Vũ đồng ý, cô được tính là có sự "chỉ định" với Tần Dương, và Hàn Thanh Thanh cũng chấp nhận mối quan hệ này nên không còn lo lắng, cho nên cô chỉ liếc xéo Tiết Uyển Đồng và Trang Mộng Điệp .

Cả khuôn mặt của Trang Mộng Điệp và Tiết Uyển Đồng đều thay đổi đột ngột. Trang Mộng Điệp tuy vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng khuôn mặt của Tiết Uyển Đồng thì lại lập tức hiện lên hoảng sợ, như thể cô ấy là khách đến nhà người ta chơi mà lại bị phát hiện lấy trộm đồ sứ tinh xảo của chủ nhà khi không thể nhẫn nhịn được.

Sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của Trang Mộng Điệp và Tiết Uyển Đồng đều rơi vào mắt Hàn Thanh Thanh, và câu trả lời đương nhiên là đã rất rõ ràng.

Hàn Thanh Thanh không nói gì nữa mà chỉ yên lặng nhìn hai người và chờ đợi câu trả lời của họ.

Kinh nghiệm xã hội của Tiết Uyển Đồng ít hơn Trang Mộng Điệp rất nhiều và con người của cô ấy cũng đơn giản hơn nhiều. Đặc biệt là trong vấn đề nam nữ như thế này, cô ấy về cơ bản là rất đơn thuần. Cô ấy luôn cảm thấy có lỗi với Hàn Thanh Thanh, nhưng bây giờ cô ấy đã bị Hàn Thanh Thanh từng câu một nói ra tất cả, sự hoảng sợ trong lòng của cô đã hiện rõ ở trên khuôn mặt.

Và sau cùng thì Trang Mộng Điệp với tính cách trưởng thành hơn, có lẽ là đã suy nghĩ nhiều về vấn đề này, hoặc có lẽ trong đầu cô ấy đã nghĩ đến những chuyện phải đối mặt với Hàn Thanh Thanh mà phơi bày ra mối tình cảm này hàng nghìn lần rồi, nên cô ấy mới bình tĩnh hơn rất nhiều so với Tiết Uyển Đồng .

"Vâng, đúng vậy……"

Trang Mộng Điệp lần đầu tiên thừa nhận câu hỏi của Hàn Thanh Thanh, sau đó tiếp tục: “Thanh Thanh, tôi không biết trong trái tim cô nghĩ gì về chúng tôi, nhưng chúng tôi rất yêu Tần Dương, hoặc có thể nói rằng, sau khi trải qua rất nhiều điều, chúng tôi không thể dằn được chính mình mà đã yêu Tần Dương đến nỗi không có thuốc nào cứu chữa nữa rồi. Chúng tôi không bao giờ muốn tranh giành Tần Dương, cũng không muốn tiền bạc của Tần Dương ... "

Tiết Uyển Đồng bên cạnh nhìn thấy Trang Mộng Điệp nói đến chuyện này, trong lòng đột nhiên hoảng sợ mà nói: "Đúng vậy, chúng tôi chưa từng nghĩ tới việc cướp Tần Dương của cô."

Trang Mộng Điệp hít một hơi muốn nói gì đó, nhưng Hàn Thanh Thanh đột nhiên xua tay, nhẹ giọng nói: "Chị Điệp, chị không cần nói."

Trang Mộng Điệp im lặng nhìn thẳng vào Hàn Thanh Thanh, vẻ mặt không phải rất căng thẳng nhưng nỗi lòng đã treo lên cao rồi, Tiết Uyển Đồng nắm chặt tay, không dám nhìn thẳng vào Hàn Thanh Thanh, nhưng lồng ngực phập phòng mãnh liệt đó đã bán sự căng thẳng của cô rồi.

Họ đều biết rằng những lời tiếp theo của Hàn Thanh Thanh có thể là lời phán xét cuối cùng cho họ về mối quan hệ âm thầm này với Tần Dương.

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh cũng có chút phức tạp, nếu nói rằng cô không để bụng thì cũng không phải, mà nếu nói trong lòng thật sự buồn phiền thì lại không đúng.

"Thực ra trước đây tôi cũng đã cảm nhận được chuyện này. Vốn dĩ tôi không muốn hỏi về chuyện này, nhưng bây giờ tại thời điểm này, chúng ta bị nhốt ở đây cùng nhau, phải đối mặt với vấn đề là liệu chúng ta có thể sống sót mà rời khỏi đây hay không, và thậm chí chúng ta có thể sẽ chết cùng với Tần Dương ở đây, cho nên tôi nghĩ tốt hơn là nên xác nhận lại chuyện này một chút... "

Vẻ mặt của Trang Mộng Điệp hơi bối rối: "Xác nhận mối quan hệ của chúng tôi, vậy thì cô bây giờ ..."

Hàn Thanh Thanh liếc nhìn những người xung quanh, nhẹ giọng nói: “Tôi là bạn gái và là hôn thê của Tần Dương, tôi vốn tưởng rằng bởi vì là Tần Dương mà làm dính dáng liên lụy đến các cô, thậm chí có thể mất mạng mà cảm thấy hối tiếc. Nhưng bây giờ biết được mối quan hệ mật thiết của mọi người rồi thì trong lòng tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm ..”

Trang Mộng Điệp và những người khác đều lộ ra vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt. Đây có phải là lời xác nhận mà Hàn Thanh Thanh đã nói?

Hàn Thanh Thanh nhìn vẻ mặt khó hiểu trên mặt của mấy người, cười nhạt nói: "Chẳng lẽ lúc này tôi còn tính toán so đo đến mối quan hệ của các cô với Tần Dương nữa hay sao?"

Tạm ngừng một chút, ánh mắt Hàn Thanh Thanh lướt qua các cô và nói: "Chị Hương Hương là Ẩn thị của Tần Dương, nhiệm vụ của chị ấy là bảo vệ Tần Dương, cho dù hy sinh vì Tần Dương thì chị ấy cũng sẽ không do dự. Tuy rằng cá nhân tôi không thực sự tán thành quy tắc này, nhưng cô ấy và Tần Dương vốn là một thể rồi, hiện tại bởi vì Tần Dương gặp nguy hiểm thì cô ấy cũng không tính là bị liên lụy. "

"Lúc trước Lois được Tần Dương cứu sống, sau này tình nguyện làm việc cho Tần Dương, bây giờ cô ấy cũng bị bắt ở đây vì bảo vệ tôi. Tuy rằng không cần trả giá bằng tính mạng, nhưng hiện tại ở trong tình cảnh ở bên cạnh tôi nên mới xui xẻo bị bắt vào đây.”

ánh mắt Hàn Thanh Thanh quay trở lại trên khuôn mặt của Trang Mộng Điệp và Tiết Uyển Đồng : "Bây giờ các cô đã hiểu ý của tôi rồi phải không?"

Trang Mộng Điệp thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười: " Bây giờ so với lo sợ về cái chết mà chúng ta đang phải đối mặt, thì tôi lại xem trọng mối quan hệ của chúng ta vơi Tần Dương hơn. Tôi không sợ cái chết. Nếu tôi có thể chết vì Tần Dương, tôi sẽ không có gì để phàn nàn, nếu có thể cùng chết với Tần Dương, tôi lại nghĩ có lẽ đó là niềm hạnh phúc."

Hai mắt Hàn Thanh Thanh càng thêm kinh ngạc mà nhìn nụ cười trên mặt Trang Mộng Điệp, cô không ngờ tới Trang Mộng Điệp lại có thể cười vào thời khắc sinh tử nguy hiểm như vậy, lại còn có thể nói ra một câu như vậy.

"Chị Điệp, chị thật sự không sợ chết hả?"

Trang Mộng Điệp khẽ cười, trong nụ cười của cô có một tia lãnh đạm thờ ơ với sự sống và cái chết: "Tôi là người đã chết một lần, cũng không có còn sợ sống chết như vậy. Có lẽ lần này tôi sẽ phải bị một số vết thương, nhưng tôi đến cả chết đã còn không sợ, thì tôi còn sợ gì nữa đây? Cho dù có xảy ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát thì tôi cũng không nghĩ Tần Dương sẽ trách tôi ở trên đường đi tới Hoàng Tuyền. "

Tiết Uyển Đồng thấy Hàn Thanh Thanh không có trực tiếp khiển trách hai người bọn họ, và cũng không có vẻ gì là đặc biệt tức giận, liền lấy hết can đảm nói: "Mặc dù bây giờ tôi thực sự còn sợ hãi, nhưng tôi nghĩ Tần Dương nhất định sẽ tới cứu chúng ta... Tôi cũng đã không còn sợ nhiều nữa... nếu như đến cuối cùng thật sự là không còn có cách nào, tôi nhất định sẽ không than thở gì đâu. "

Hàn Thanh Thanh nghe hai người họ nói những lời này, tâm trạng cô cũng khá phức tạp.

Hai nữ nhân nguyện ý chịu chết vì Tần Dương, đến cả chết mà còn không sợ, thì cô còn sợ chuyện bọn họ ở cùng Tần Dương mà ra tay ngăn cản hay sao?

Hàn Thanh Thanh im lặng.

Một lúc lâu sau, Hàn Thanh Thanh vươn tay lần lượt nắm lấy tay của Trang Mộng Điệp và Tiết Uyển Đồng, khẽ thì thầm: "Tôi muốn nghe chuyện giữa các cô và Tần Dương. Tần Dương có ít nhất một ngày để quay lại đây, thời gian bấy nhiêu đó cũng đủ cho chúng ta tâm sự để vượt qua sự lo lắng và sợ hãi ở tại nơi này nữa.”

Trang Mộng Điệp và Tiết Uyển Đồng vốn luôn rất căng thẳng nhưng bây giờ họ lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe thấy Hàn Thanh Thanh sẵn sàng lắng nghe câu chuyện giữa mình và Tần Dương. Ít nhất thì Hàn Thanh Thanh không có tức giận ...

"Được!"

Trang Mộng Điệp chưa bao giờ là một người phụ nữ có tính cách yếu đuối. Còn Tiết Uyển Đồng với tính cách mạnh mẽ của người lãnh đạo hiện tại đang quản lý Quỹ từ thiện Mặt trời mọc, cô ấy xử lý công việc không có yếu kém như thế mà quản lý tốt được mọi chuyện của công ty, thế mà bây giờ đây, khi hai người đối mặt với một Hàn Thanh Thanh còn trẻ tuổi hơn mình mà trở nên sợ hãi.

Không có cách nào, thật đuối lý rồi....
Bình Luận (0)
Comment