Chương 2386: Quy tắc trốn tránh
Khi Tần Dương vừa bước ra khỏi sân bay, điện thoại di động của hắn liền vang lên. tiếp đến là một giọng nam quen thuộc có chút trầm thấp châm chọc lên tiếng: "Anh thật là trở về nhanh lắm. Xem ra anh rất coi trọng những người phụ nữ này!"
Tần Dương trả lời: "Tôi vừa xuống máy bay thì ông liền biết rồi, tôi đương nhiên là quan tâm đến các cô ấy, bởi vì các cô ấy là bạn gái, là bạn thân của tôi. Chẳng lẽ các ông không biết những điều này sao, tin tức của các ông không phải là rất nhanh nhạy sao!”
"Hừ, hiện tại anh có thể bắt tay vào hành trình giải cứu người rồi, tôi nghĩ là anh nhất định sẽ rất nóng lòng, là không muốn chậm trễ thêm một giây nào nữa."
Không, tôi không muốn chậm trễ nữa!
Tần Dương muốn câu giờ để thu xếp cẩn thận hơn, nhưng anh biết đối phương sẽ không cho anh thời gian và cơ hội.
Anh ta đã liên hệ với Bạch Phá Quân trước đó. Mặc dù Bàn Cổ đã thống nhất quyền lợi của tất cả các bên để tiến hành tìm kiếm, nhưng không có tiến triển thực tế gì. Hàn Thanh Thanh và những người khác giống như đã bốc hơi khỏi thế giới, hoàn toàn mất dấu. Nhưng có lẽ lại có tin vui duy nhất trong cái không may lúc này chính là Andy đã được cứu sống trở lại.
Andy bị người đàn ông đeo mặt nạ đấm gãy tay, gãy xương sườn, là thương tổn nội tạng rồi ngất xỉu, sau đó được những người qua đường đưa đến bệnh viện cứu chữa hơn mười giờ đồng hồ mới qua cơn nguy kịch.
"Nếu có thể thì cho tôi nói chuyện với Hàn Thanh Thanh trước, được không?"
"Không vấn đề gì. Để cho anh tự nguyện đến đây chết, tôi không có đối xử bạc đãi với bọn họ một chút nào!"
Sự việc đã phát triển đến thời điểm này, và đương nhiên cả hai bên không cần phải nói thêm bất kỳ lời đạo đức giả nào nữa.
Tôi muốn cứu người, mà ông lại muốn mạng sống của tôi! Muốn cứu người, thì tôi sẽ bán cái mạng này rồi!
Muốn cứu người thì phải đối diện chỉ có một đường sống trong chín đường chết, thậm chí là có cả mười đường chết đi nữa thì cứ hỏi xem anh có đến hay không?
Tôi sẽ đến!
Uhm,Tất nhiên là anh sẽ đến!
....
"Anh đã quay lại rồi?"
Tần Dương dương trầm giọng nói: "Ừm, anh vừa xuống máy bay, các em không sao chứ?"
"Chúng em không sao ... Tần Dương, em đã nói chuyện với các cô này rồi, ý kiến của chúng em đều giống nhau, nếu cứu được thì anh cố gắng hết sức, không cứu được thì anh phải giữ gìn mạng sống của mình. Chỉ cần anh còn sống, thì chúng em mới có thể sống. Nếu anh chết rồi thì chúng em cũng chỉ có một đường chết. Nếu chúng em chết rồi, thì anh phải nhớ báo thù cho chúng em. "
Hàn Thanh Thanh lúc trước đã nói chuyện này với Tần Dương, nhưng bây giờ cô lặp lại lần nữa để nhắc nhở Tần Dương không được chết một cách mù quáng.
"Được!"
Bởi vì kẻ bắt cóc đang ở bên cạnh, Tần Dương không nói gì nhiều, nhưng ngắn gọn mà trả lời đồng ý.
"Tần Dương, anh hãy nhớ rằng chúng em rất yêu cậu, cho dù đối mặt với cái chết, chúng em cũng không bao giờ hối hận."
Tần Dương còn chưa kịp trả lời, giọng nam lạnh lùng lại nói vói vào: "Thực là tâm đầu ý hợp, tình cảm sâu nặng, khiến người ghen tị. Anh đừng lo lắng, cho dù anh có chết rồi, tôi hứa với anh, đem xương cốt của bọn các anh sẽ chôn cùng nhau, sẽ không để anh đơn độc trên đường đi tới suối vàng! "
"Đừng nói nhảm nữa! Nói đi, tôi phải làm gì đây?"
"Được rồi, bây giờ anh đi ra khỏi sân bay, lối ra số 3, sẽ có người đến đón anh. Chỉ cần đi theo anh ta là tốt rồi. Chỉ là nhắc nhở anh một chút, người phụ trách đón anh chi là một nhân viên ở gần đây, hắn chỉ là nhận mệnh lệnh để hành động , vì vậy anh đừng mong nhận được bất kỳ tin tức hữu ích nào từ miệng của hắn ."
Tần Dương dương lạnh lùng nói: "Ta không nghĩ tới là các ông sẽ phái người ngốc đến đón tôi đấy."
"Ha ha, như vậy rất tốt, tôi rất mong chờ cuộc gặp gỡ của chúng ta đấy."
Tần Dương cúp điện thoại, gọi cho Bạch Phá Quân, sau đó đi về phía lối ra số 3 của sân bay.
Không bao lâu, Tần Dương đã đến cửa số 3, vừa mới bước ra thì có một người đàn ông trung niên đeo kính râm đi tới, nói: "Anh là Tần Dương Tần sao? Tôi được lệnh đến đón anh, xin mời anh đi theo tôi."
Tần Dương đi theo người đàn ông lên xe không nói lời nào, xe khởi động nhanh chóng chạy đi, hướng về thành phố.
Xe đii được một đoạn thì dừng lại, tài xế nhảy xuống xe: "Anh Tần, tôi phải kiểm tra xem anh đang mang theo những thứ gì!"
Tần Dương đã sớm biết đối phương nhất định sẽ giở trò, cho nên anh chỉ lạnh lùng hỏi: "Tôi đến cả vũ khí cũng không được mang theo à? Vậy thì không bằng ông cột hai tay hai chân tôi lại cho các người giết cho rồi.
Người lái xe nhếch mép cười, "Tôi chỉ là nhận lệnh mà làm. Nếu anh không muốn làm điều này, tôi không thể đi tiếp nữa rồi.”
Tần Dương không mang vũ khí kim loại hay súng cầm tay, cho nên mặc dù Tần Dương cứng miệng cự tuyệt , nhưng anh cũng không có ngăn cản hành động của người lái xe.
Người lái xe nhanh chóng kiểm tra anh từ trên xuống dưới, xác nhận Tần Dương không có mang theo bất kỳ đồ vật kim loại nào, sau đó duỗi tay ra: "Xin anh hãy đưa điện thoại di động của anh cho tôi."
Tần Dương dương làm theo lời hắn nói, người lái xe nhận điện thoại xong thì khởi động xe, nghiêng đầu hỏi: "Tôi làm mất điện thoại của anh, có vấn đề gì không?"
Tần Dương lạnh lùng nói: "Nếu tôi nói là có vấn đề, thì ông sẽ không làm mất nó sao? "
Lái xe cười đáp: "anh thật là cao tay, tôi tuy rằng cũng là người tu hành, nhưng sức lực này không đủ để anh chọc một ngón tay, cho nên ta phải hỏi ý kiến của anh, kẻo anh tức giận chọc ta chết mất, vậy không phải là chịu thua thiệt hay sao? "
Tần Dương biết mình không còn cách nào khác nên khịt mũi không nói gì, thật ra đối phương tìm kiếm vũ khí và điện thoại di động đều nằm trong dự kiến của Tần Dương, dù sao đối phương cũng không có ngăn cản hắn liên hệ với Thế giới bên ngoài. Lúc này, anh ta và Chiếc xe này đã bị theo dõi và giám sát từ lâu, vì vậy bọn họ phải cắt bỏ các phương tiện định vị có thể có của anh.
Tần Dương bình tĩnh ngồi ở trong xe, để cho đối phương nói chuyện và ném điện thoại di động của anh ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe dường như không có hướng cố định, cứ thản nhiên lái xe, chạy được một đoạn thì tài xế đột ngột nói: "Đợi sau khi xe dừng lại, có người sẽ đưa anh tới điểm dừng tiếp theo.”
"Được!"
Tần Dương tự nhiên sẽ không nhiều với người hay nói nhảm vô nghĩa này, những người này không thể có bí mật gì, muốn nhìn thấy Hàn Thanh Thanh và những người khác thì phải tuân theo quy tắc trò chơi của dối phương.
Xe đột nhiên đi vào một đoạn dài dưới đường hầm, vừa đi vào đoạn này không bao lâu, thì một chiếc xe van đột nhiên chạy tới, rồi dừng lại trước đầu xe này.
Tài xế dừng xe chỉ vào xe van: "Anh lên xe đó đi, nhiệm vụ của tôi đã xong rồi."
Tần Dương xuống xe không nói lời nào, đi tới trước xe van, mở cửa ra rồi ngồi lên đó, xe van khởi động rồi nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ, chạy bỏ xa chiếc xe lúc trước.
Tần Dương đã hiểu đại khái thói quen của đối phương. Chiếc xe đầu tiên là kiểm tra thân thể để mà loại trừ vũ khí, điện thoại di động và thiết bị theo dõi tín hiệu có thể có trên người anh ta, sau đó sử dụng góc khuất của giám sát trên không để tự chuyển đổi chiếc xe đó để chuyển hướng mọi thứ cùng sự giám sát của con người. Đến khi phát hiện ra có điều gì đó không ổn, thì đã không còn biết người của mình đã được đưa đến đâu nữa, về cơ bản là không thể tìm lại được người của phía mình rồi.
Đối phương rõ ràng là rất thận trọng, giống như là đã nhiều lần làm chuyện như vầy rồi.
Tần Dương đổi xe ba lần trong đô thị, mãi đến lần thứ tư, chiếc xe không thể tin được này mới quay đầu lái xe ra khỏi thành phố ...