Chương 2387: Anh muốn chơi như thế nào?
Xe đi ra khỏi thành phố, quay đầu lại, cuối cùng lái vào một khu rừng, xuyên qua khu rừng đó, trước mặt hiện ra một biệt thự trên núi.
"Biệt thự?" Tần Dương nhìn về phía trước, nở nụ cười: "Không biết đây là mật thất của các người, hay là chim bồ câu chiếm tổ chim khách, giết người cướp nhà ư?" Tài xế từ kính chiếu hậu lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Dương: "Cậu bây giờ vẫn còn tâm trạng quan tâm đến chuyện này ư, không bằng quan tâm đến chuyện sống chết của mình đi." Tần Dương hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường: "Tôi lúc này quan tâm có tác dụng gì chứ, đến thì cũng đã đến rồi, chẳng lẽ các người thả chúng tôi dễ dàng như vậy sao?"
Tài xế mặc kệ Tần Dương, trực tiếp lái xe vào biệt thự, sau đó mới dừng lại. "Xuống xe, chỗ của cậu ở đây." Tần Dương xuống xe, hướng mắt về phía tài xế, tài xế cảm nhận được ánh mắt của Tần Dương, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ là tài xế, chẳng lẽ cậu định bắt cóc tôi để uy hiếp bọn họ, dùng tôi để đổi lấy sự an toàn cho những người phụ nữ của cậu ư?"
Tần Dương nhìn về phía biệt thự, đột nhiên cao giọng nói: "Tôi đã tới rồi, người đâu, đúng là lũ chuột nhắt. Trốn mãi trong đấy không dám ra ư?"
"Bốp... bốp...bốp!" Một tiếng vỗ tay vang lên trên ban công lầu hai của biệt thự, một người đàn ông đeo mặt nạ đi tới ban công nhìn Tần Dương ở phía dưới, phía sau là những người đàn ông đứng đó với ánh mắt sắc bén, đầy sát khí, khí thế phi thường, có thể thấy những người này đều là cường giả.
"Tần Dương, anh rất can đảm, thấu tình đạt lý nhưng đáng tiếc ... một người như anh hôm nay lại phải chết ở đây." Tần Dương ngẩng đầu nhìn người đeo mặt nạ ở lầu 2. Nghe giọng nói, liền biết người này là người đã từng liên lạc qua điện thoại với Tần Dương, giọng nói lạnh lùng sắc bén, tràn đầy u ám và sự lạnh lùng. Và mọi người biết rằng anh ta không phải là người tốt, nhìn lại cách hóa trang của người này, ban ngày ban mặt lại đeo một chiếc mặt nạ, chỉ cần nhìn vào bề ngoài, hắn biết rằng anh ta rõ ràng là một người xấu. Tần Dương lúc lần đầu tiên nhìn thấy người đeo mặt nạ, hắn đã bị chấn động, bởi vì trong tiềm thức của hắn nghĩ đến thủ lĩnh Niết Bàn, ông ta luôn đeo mặt nạ, lúc ở sa mạc và lúc tìm được Samuel báo thù đều đeo mặt nạ, ông ta không bao giờ để lộ khuôn mặt thật của mình.
Sau khi nhìn kỹ, Tần Dương thở phào nhẹ nhõm. Người này không phải là thủ lĩnh Niết Bàn! Thứ nhất, dáng vẻ của người này không giống lắm với thủ lĩnh của Niết Bàn, người trước mặt gầy hơn, thứ hai, khí chất của anh ta chênh lệch quá nhiều so với thủ lĩnh của Niết Bàn. Thứ ba, nếu anh ta là thủ lĩnh của Niết bàn, anh ta không cần phải phí nhiều công sức như vậy, trực tiếp hạ gục đối phương luôn, đâu cần nhiều lời như vậy?
Nhân vật phản diện chết vì nói quá nhiều, những người này không biết sao? "Hàn Thanh Thanh và những người khác đang ở đâu?"
Tần Dương không nói nhiều, phải gặp Hàn Thanh Thanh và những người khác mới có thể thực hiện kế hoạch giải cứu mình, nếu không nhìn thấy người, tất cả kế hoạch sẽ không thể thực hiện, bởi vì sự an toàn của Hàn Thanh Thanh và những người khác vẫn chưa được đảm bảo.
Người đeo mặt nạ xua tay: "Nhìn thấy anh thẳng thắn như vậy, tôi cũng sẽ thẳng thắn, đem bọn họ đi ra ngoài!" Tần Dương trái tim đột nhiên thắt lại, lúc trước vốn có thể bình tĩnh đối mặt với thời khắc sinh tử nhưng giờ phút này cũng không còn bình tĩnh được nữa, chỉ có thể nói để phân tán sự chú ý của anh ta: “Muốn lấy tin tức về người Lander từ miệng tôi thì có rất nhiều, nhưng lấy được tin tức mà các người cần rồi vẫn muốn giết người của tôi, chẳng lẽ anh ... anh là người Niết Bàn sao? "
Người đeo mặt nạ nhàn nhạt đáp: "Đúng." Tần Dương ánh mắt hướng lên trên mặt người đàn ông mặt nạ: "Anh ở đây phụ trách mọi chuyện, nhiệm vụ giết tôi cũng là của anh ư? Anh giữ chức vụ gì ở Niết Bàn vậy, là trưởng lão, quản lý công việc hay là chấp pháp?"
Người đàn ông đeo mặt nạ im lặng hai giây rồi nói: "Trưởng ban chấp pháp —— Mặt Quỷ."
Con ngươi của Tần Dương hơi co lại: "Nghe nói cường giả trưởng ban chấp pháp Niết Bàn như mây, trưởng ban chấp pháp chịu trách nhiệm chấp pháp toàn bộ Niết Bàn. Không ngờ tôi được tận mắt gặp anh ở đây. Tôi có nên cảm thấy vinh dự không? "
Mặt Quỷ lạnh lùng nói: "Đã hai lần đánh giá thấp thực lực của anh, dẫn đến thất bại rất nhiều lần, khiến cho chúng tôi hao tổn binh lực, tổn thất nghiêm trọng, hơn nữa trưởng lão Augustus cũng chết ở trong tay anh, anh đã trở thành mục tiêu bắt buộc phải giết của Niết Bàn, đương nhiên cần tôi- Trưởng ban chấp pháp đến chấp hành, vì muốn đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, tôi bắt buộc phải đến. "
Tần Dương cười nói: "Tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra của anh là bắt cóc người bình thường để uy hiếp tôi. Có phải anh muốn trói tay tôi, để cho anh giết đúng không?" Mặt quỷ nhìn thẳng Tần Dương nói: "Làm việc quan trọng nhất là kết quả. Quá trình không quan trọng. Chỉ cần có thể đạt được mục tiêu của chính mình, còn phải công bằng đạo lý sao?"
Tần Dương cười nói: "Đúng vậy, người ta giấu đầu hở đuôi, sợ rằng ngày thường đi ra ngoài đều là khóa mặt trong két sắt, tôi thật sự không thể không nói cho các người biết chuyện này. Thật quá bất công."
Sát khí trong mắt mặt quỷ chợt dâng lên, ánh mắt càng lúc càng lạnh: "Miệng lưỡi sắc bén lắm, chỉ có những kẻ bất tài mới làm như vậy." Tần Dương mỉm cười, vừa định nói, nhưng bên cạnh đột nhiên có tiếng bước chân, Tần Dương ngậm miệng quay đầu lại. Hàn Thanh Thanh lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của Tần Dương, tiếp theo là Lois, sau đó là Trang Mộng Điệp, Tiết Uyển Đồng và Tư Đồ Hương. Khi 5 người phụ nữ nhìn thấy Tần Dương, trên mặt cũng không có nhiều kinh ngạc, cũng không kêu cứu, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Bọn họ đều biết đây là ngõ cụt, nhưng Tần Dương vẫn tới. Đến tay không, không vũ khí phòng bị! Chỉ đến một mình!
Nhìn một nhóm người ở đây, mỗi người trong số họ đều có ý định giết người và trang bị đầy đủ, sự tương phản này thực sự quá lớn. Bọn họ không biết thực lực của những người này ra sao, thậm chí là thực lực của Tần Dương, nhưng bọn họ có thể phán đoán tình huống hiện tại một cách hợp lý, nếu những người này không chắc giết được Tần Dương, vậy thì bọn họ cũng không sắp đặt tình huống ở đây chờ Tần Dương như vậy.
Mặt quỷ liếc nhìn lại và lạnh lùng nói: "Sao nào, tôi đối xử với họ không tồi chứ? Tôi không để họ mất 1 sợi tóc nào. Hơn nữa nghe nói tên mà bị tôi đánh thương đã qua cơn nguy kịch rồi, tôi lúc đó rõ ràng có thể giết chết anh ta, tôi rất có nghĩa khí đúng không?"
Tần Dương lạnh lùng đáp: "Cho dù anh có đủ nghĩa khí, tôi cũng không mời anh ăn bữa cơm đâu, anh nên chết đi."
Mặt quỷ cũng không tức giận, hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, anh cũng đã nhìn thấy người, vậy bây giờ chúng ta có thể buông tay cùng nhau chơi vui vẻ."
Tần Dương đáp: "Anh muốn chơi như thế nào?" Mặt quỷ chỉ vào những người xung quanh: "Tôi không có nhiều người, chỉ rất nhiều. Nếu anh có thể giết tất cả chúng tôi, anh có thể cứu những cô gái của mình. Mặc dù tôi đã lấy phụ nữ của anh để uy hiếp anh đến đây, nhưng tôi không lấy bọn họ để uy hiếp anh từ bỏ phản kháng, điều đó không chân thực. Tôi sẽ cho anh một cách tử tế để chết. "
Tần Dương chế nhạo nói: "Anh thật tốt..."