Chương 2041: Thêm tôi nữa, thế nào?
Có thể cùng nhau an giấc ngàn thu, có thể cùng nhau trở thành anh hùng!
Video tuyên truyền của Tần Dương nhanh chóng được biên tập lại, sau đó được phát hành đồng thời trên tất cả các phương tiện truyền thông lớn ở Hoa Hạ.
Các đài truyền hình lớn, Weibo, báo chí, video trên đường phố ...
Tần Dương cũng đăng video này lên Weibo của mình, kèm thêm một đoạn văn mô tả ngắn.
"Đây không phải la một trò chơi!
Đây là một sự lựa chọn cho tương lai!
Đây là sự lựa chọn có ý nghĩ với cuộc đời!
Đây là sự lựa chọn của riêng bạn!
Hãy đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân, thận trọng chờ đợi!
Đồng đội cùng chung chí hướng trong vòng tay, tôi đang chờ đợi mọi người trên chiến trường!”
So với những đoạn phim hay quảng cáo gọi nhập ngũ bình thường, đoạn phim tuyên truyền do Tần Dương làm này trông chân thật hơn, nặng nề hơn, thậm chí là áp lực hơn.
Các tuyên truyền kêu gọi nhập ngũ bình thường thổi phồng lên sự hào hùng ngất trời khi bảo vệ Tổ quốc, sự vinh quang sau khi trở thành anh hùng, bỏ qua xương máu và hy sinh mà mình phải trả giá cho sự vinh quang đó. Tuy nhiên, đoạn phim tuyên truyền của Tần Dương lại cho mọi người biết một sự thật tàn khốc.
Thực sự sẽ chết!
Có thể bị người Nossa chém thành đôi, có thể sẽ bị tàn phế...
Sau khi đoạn tuyên truyền này được phát hành trên khắp Hoa Hạ, nó đã trở thành chủ đề nóng để thảo luận của tất cả người dân Hoa Hạ trong một thời gian, những người bình thường thảo luận về thế cục và lo lắng về tương lai, nhưng những người tu hành có năng lực và có điều kiện phù hợp lại thảo luận về một vấn đề khác.
Bản thân có muốn tòng quân, trở thành một chiến binh Thâm Lam không?
……
Triệu gia trên sa mạc.
Triệu Thanh Long xem đoạn tuyên truyền trên máy tính xong, im lặng rất lâu mới bước ra khỏi phòng.
Cha của Triệu Thanh Long đang ngồi trên ghế sofa xem TV, trên Tv đang chiếu chương trình thời sự, người dẫn chương trình và khách mời đang thảo luận về tình hình hiện tại.
Triệu Thanh Long đi tới trước mặt cha mình, mím miệng, nhìn chằm chằm cha mình, quỳ xuống không nói lời nào.
Vẻ mặc cha Triệu đột ngột thay đổi, đột nhiên đứng lên, ông mở miệng ra muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, vài giây sau, Cha Triệu nhẹ nhàng ngồi xuống, trên khuôn mặt có hơi buồn bã.
"Haizzzz……"
Cha Triệu thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Triệu Thanh Long: "Con nghĩ kĩ rồi?"
Triệu Thanh Long trầm giọng nói: "Đúng vậy, con nghĩ kỹ rồi, Tần Dương là bạn của ta, cậu ta có thể ưỡn lưng tiến lên, chẳng lẽ con còn tham sống sợ chết trốn sau lưng cậu ta sao, cậu ta nói rất đúng, cậu ta không muốn làm nô lệ, cậu ta không muốn người thân của mình biến thành nô lệ, con cũng không muốn, con là một người tu hành, con là Siêu phàm, bây giờ con phải đứng lên!
Vẻ mặt cha Triệu phiền muộn: "Con chuẩn bị xong chưa, đây không phải là trận thi đấu, cũng không phải là diễn tập, thật sự lên chiến trường thì con thật sự sẽ chết!”
Vẻ mặt Triệu Thanh Long nghiêm nghị: "Con đã suy nghĩ kỹ rồi, trước Tần Dương, con và Vân Bạch Linh được xưng là “song kiều”, là thanh niên dẫn đầu của một thế hệ. Bây giờ trong tình hình này, nếu không đứng lên, vậy thì cái danh song kiều của chúng con còn có tác dụng gì chứ, tu hành là để bảo vệ gia đình, đất nước, nếu không thì tu hành còn nghĩa lý gì? "
Cha Triệu nhìn chằm chằm Triệu Thanh Long, ánh mắt Triệu Thanh Long bình tĩnh, đối mặt với ánh mắt của cha, không hề có một chút lui bước.
Cha Triệu đứng dậy, đi tới trước mặt Triệu Thanh Long, vươn tay kéo Triệu Thanh Long đứng lên: "Được, nếu con nghĩ kĩ rồi thì đi đi!"
Ánh mắt của Triệu Thanh Long đầy vui mừng: "Cha, cha đồng ý sao?"
Cha Triệu lộ ra một nụ cười hiền lành: "Nếukhông phải khi còn trẻ kinh mạch của bộ bị thương, bây giờ không cầm đao nổi, có lẽ bố cũng sẽ đi, con cứ yên tâm mà đi đi, bên phía mẹ con bố sẽ nói giúp con cho.”
Triệu Thanh Long liên tục gật đầu: "Cám ơn cha!"
Cha Triệu đưa tay vỗ vỗ vai Triệu Thanh Long: "Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, con phải cẩn thân! Cố gắng hết lòng chến đấu, nhưng đừng cậy mạnh!"
"Vâng, tôi sẽ nhớ!"
Cha Triệu thu tay về quay đầu lại, ánh mắt đã hơi đỏ lên: "Đi đi!"
……
Diệu m Các.
Giữa một thung lũng, Vân Bạch Linh đang múa kiếm.
Kiếm khí như sương, bóng người như ánh điện, khí thế ngất trời!
Vân Bạch Linh bay vút lên trời, sau đó bổ lao xuống, kiếm quang như tuyết, kiếm khí bao phủ mặt đất, núi đá vỡ vụn, trên mặt đất xuất hiện những rãnh sâu!
Vân Bạch Linh nhẹ nhàng rơi xuống như một nàng tiên, thu kiếm vào vỏ, nhìn lên bầu trời xa xăm rồi thở dài một hơi.
Cô đi đến bên cạnh, cầm điện thoại di động, bấm gọi tới một số.
"Triệu Thanh Long, anh xem đoạn tuyên truyền của Tần Dương chưa?"
"Xem rồi."
"Anh thấy thế nào?"
"Còn có thể thấy gì nữa, đi chứ, đánh chết bọn chúng hoặc bị bọn chúng đánh chết, không có lựa chọn thứ ba!"
"Được đó, rất có chí khí!"
"Cô đặc biệt gọi điện thoại hỏi tôi, chắc là cô cũng đã có quyết định, thế nào?"
"Đương nhiên, tôi sẽ đi đánh chết chúng!"
"Được rồi, chúng ta cùng đi đi."
"Tôi có một đề nghị..."
"Cô nói đi!"
"Không phải Tần Dương có một đội riêng của mình sao, chính là tiểu đội trong đoạn phim tuyên truyền kia, có tên là tiểu đội Kỳ tích, Tần Dương là đội trưởng. Tôi thấy nhân số trong đội của cậu ta cũng không nhiều lắm, cộng thêm Tần Dương thì cũng chỉ có sáu người, Trần Hầu cũng có trong đó, chúng ta trực tiếp tham gia vào đội của cậu ta đi, thế nào?”
"Có thể đấy, dù sao đều là bạn bè, cùng nhau liều mạng sẽ tốt hơn là ở cùng một người xa lạ, chỉ là không biết có thể gia nhập hay không..."
"Chắc là được đó, đã đến lúc này rồi, lấy đâu ra nhiều quy tắc như vậy chứ, Trần Hầu có thể tham gia, thực lực của chúng ta không thua kém Trần Hầu, tại sao lại không thể tham gia."
"Được, vậy gọi điện thoại hỏi thử đi, nếu có thể chúng ta gia nhập đội của Tần Dương!"
"Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi, có kết quả sẽ báo cho cậu!"
"Được!"
……
Trung Hải, ngoài bãi.
Ngoài bãi cát vốn nhộn nhịp bây giờ đột nhiên lại trở nên vắng vẻ, một đô thị như Trung Hải, một trong những đô thị tốt nhất ở Hoa Hạ, đương nhiên sẽ dễ trở thành mục tiêu tấn công của người Nossa, cho nên bây giờ có rất nhiều người đã bỏ chạy khỏi đây, còn những người còn lại đều hoang mang tột độ, làm gì có tâm trạng đi ra ngoài bãi cát đi bộ ngắm cảnh chứ?
Hiệu sách đã lâu không có khách, nhưng ngày nào Liễu Phú Ngữ cũng mở cửa, lười biếng đọc sách, giống như thường ngày.
Dường như sự xuất hiện của người Nossa không ảnh hưởng gì đến cô ấy.
Mãi cho đến khi đoạn phim tuyên truyền của Tần Dương phủ bộ đường phố, các trang mạng và tất cả các kênh truyền hình ...
Liễu Phú Ngữ đang bưng một tô mì thịt thái ngồi trước máy vi tính, bật TV trực tiếp lên.
Mì thịt thái là do cô ấy tự làm, vì chủ tiệm mì thịt thái mà cô ấy hay gọi mang đi đã đóng cửa, nghe nói jok đã về quê ở quê, dù sao thì môi trường ở quê lúc này cũng an toàn hơn nhiều. hơn Trung Hải.
Liễu Phú Ngữ mới ăn vài miếng thì hình ảnh của Tần Dương đã xuất hiện trên TV.
Hắn đang chém giết đẫm máu….
Động tác gắp mì của Liễu Phú Ngữ dừng lại, nhìn thẳng vào màn hình cho đến khi đoạn phim tuyên truyền kết thúc.
Một lúc lâu sau, Liễu Phú Ngữ mới tỉnh táo lại, gắp sợi mì đã nở thành một đống, sau đó trực tiếp đặt bát mì xuống.
"Tên nhóc này có bản lĩnh thật đấy..."
Liễu Phú Ngữ đứng dậy, nhìn khắp tiệm sách trống trải, sau đó nhìn đường vắng bên ngoài, khẽ cau mày: "Nơi này lạnh lẽo vắng vẻ, trong coi ở đây hơi nhàm chán rồi đấy."
Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, Liễu Phú Ngữ cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tần Dương.
“Tiểu đội Kỳ Tích của cậu, thêm một người, thế nào?"