Chương 2402: Dám liều mạng là được rồi.
Sau khi đoạn tuyên truyền được lên sóng, Tần Dương cũng rất quan tâm đến kết quả của chuyện này.
Hắn muốn xem có bao nhiêu người sẵn sàng đứng lên kề vai sát cánh chiến đấu cùng hắn, nhưng hắn không ngờ rằng báo cáo thống kê của chính phủ chưa đưa ra mà điện thoại của chính hắn đã liên tục đổ chuông.
Vân Bạch Linh, Triệu Thanh Long, Liễu Phú Ngữ, anh họ Thương Châu La Gia, Long Thất .vv..
Những người này không chỉ đơn giản là để hỏi thăm tình hình, họ đều có mục đích chung.
Gia nhập tiểu đội Kỳ Tích của Tần Dương, kề vai sát cánh chiến đấu cùng Tần Dương.
Tần Dương hỏi Bạch Phá Quân, Bạch Phá Quân nói rằng hắn sẽ không can thiệp vào việc tuyển chọn thành viên của tiểu đội Kỳ Tích, Tần Dương đảm nhiệm mọi việc, hắn chỉ có một yêu cầu duy nhất là duy trì sức chiến đấu mạnh mẽ của tiểu đội Kỳ Tích.
Bạch Phá Quân yêu cầu Tần Dương thành lập tiểu đội Kỳ Tích, chưa từng sử dụng tiểu đội Kỳ Tích như một đội chiến đấu bình thường.
Sau khi được Bạch Phá Quân cho phép, Tần Dương đồng ý với mong muốn gia nhập tiểu đội Kỳ Tích của Vân Bạch Linh, Triệu Thanh Long và Liễu Phú Ngữ, bởi vì họ đều có thực lực trên Siêu phàm và đạt được tiêu chuẩn tối thiểu để được gia nhập tiểu đôi Kỳ Tích.
Họ sẽ không trực tiếp ra chiến tuyến, họ sẽ đến Bàn Cổ để được đào tạo và học hỏi cần thiết trước, làm quen với chiến giáp Phi Thiên và chiến đấu, sau đó họ mới có thể tham gia vào tiểu đội Kỳ Tích, tham gia chiến trường tiền tuyến.
Nếu không có nhiệm vụ tuyên truyền lần này, Bạch Phá Quân sẽ không an toàn khi để tiểu đội Kỳ Tích lên chiến trường, đối với ông ta mà nói, thép tốt dùng trên lưỡi dao mới là cách dùng chính xác, chứ phong phải chế tạo bằng một loại sắt thép bình thường.
Sau khi quay video tuyên truyền, Bạch Phá Quân ban đầu yêu cầu Tần Dương rút về hậu phương để tu sửa, nhưng Tần Dương từ chối.
"Chỉ có những đội đã trải qua những thử thách đầy máu và lửa là chiến binh thực sự. Ngay cả chiến trường bình thường cũng không dám đi, hay là không muốn đi, vậy thì nếu thực sự có nhiệm vụ khó khăn gì, bọn họ có dám đi không?”
Nghe Tần Dương nói như vậy, Bạch Phá Quân cũng không ép buộc hắn, hạ cho Tần Dương một mệnh lệnh khác là tự do hành động.
Mệnh lệnh này có nghĩa là Tần Dương sắp xếp tất cả các nhiệm vụ một cách tự chủ trên cơ sở bù đắp cho sự can thiệp hoặc làm gián đoạn hành động của các đội khác.
Không thể làm gì, hoặc tham gia vào mọi trận chiến trên chiến tuyến này.
Đối với lần này, Tần Dương chỉ yêu cầu một chuyện.
"Tôi cần một chiếc trực thăng có khả năng chở hơn mười người, một phi công chuyên dụng và một thông tín viên có thể nhanh chóng hiểu được tình hình chiến trường."
"Cậu định tham chiến xung quanh à?"
Tần Dương cười nói: "Tôi có ý này."
"Được, tôi sẽ sắp xếp cho cậu ngay!"
Khoảng một giờ sau khi cuộc trò chuyện của Tần Dương và Bạch Phá Quân kết thúc, một chiếc máy bay trực thăng từ phía sau bay tới, hạ cánh xuống khu đất trống của doanh trại.
"Này, đội trưởng, trực thăng..."
Tần Dương liếc nhìn chiếc máy bay trực thăng đang xoay cánh giảm tốc độ, quay đầy cười đáp lại: "Đoàn trưởng Quân, vốn dịnh để tôi lui về, nhưng lại bị tôi từ chối, mấy người có trách tôi không?"
Mạnh Linh nhếch mép cười nói: "Tại sao? Tất cả mọi người đều đang liều mạng. Chúng ta trốn về hậu phương, ra thể thống gì đây.”
Ánh mắt Tần Dương rơi vào vết thương trên vai Mạnh Linh: "Nhưng anh đang bị thương,,,”
"Chút thương tích này là cái gì chứ!"
Meng Ling không hề để ý, nói một câu: "Dù sao, tôi đã đến thế giới này, chính là chưa có ý định sống sót trở về, đám chó tạp nhan này muốn mạng của tôi, vậy thì đem mạng tới đổi mới đượcĂ”
Tần Dương nở nụ cười, quay đầu nhìn những người khác.
Dù là đội trưởng và có quyền quyết định hành động của toàn đội, nhưng hắn vẫn hi vọng sẽ hiểu được suy nghĩ của mỗi người.
Chỉ khi tất cả mọi người đều đồng lòng, thì làm việc sẽ hiệu quả mạnh mẽ hơn.
Trần Hầu cười nói: "Đội trưởng, cậu đã từng nói lập công sẽ có thể đổi lấy cơ hội thăng cấp, tốc độ tu hành của tôi không bằng cậu, tôi cảm thấy nếu tôi muốn thăng cấp nhanh chóng thì phải giết được Noosa!"
Tần Dương cười vỗ vỗ cánh tay \ Trần Hầu: "Vậy anh phải cố lên."
Đương nhiên Trần Hâu hiểu được ý trong lời nói của Tần Dương, ai bảo bây giờ anh ta là người có thực lực thấp nhất đội làm gì.
La Kinh Phong vẫn bình tĩnh như thường: "Đương nhiên tham chiến sẽ có rủi ro, nhưng một mặt chúng ta có thể rèn luyện, đội ngữ có thể thích nghi hoà hợp, mặt khác, chúng tôi cũng có thể lập công, sau đó đổi lấy tài nguyên tu hành hoặc cơ hội thăng cấp mà chúng tôi cần, dù sao phần thưởng mà Liên minh đưa ra lần này cũng không nhỏ chút nào.”
Tây Môn Du phấn khích nói: "Đúng đó, loạn thế sinh anh hùng! Thường thì chúng tôi muốn đổi lấy những tài nguyên tu hành cấp cao nhất hoặc cơ hội thăng cấp nhưng đều không có cơ hội. Bây giờ trận chiến này liên quan đến vận mệnh của trái đất, Liên minh vì muốn khuyến khích mọi người dũng cảm chiến đấu, cũng hào phóng ghê, đây là một cơ hội tốt, chúng ta phải nắm bắt!"
Dương Tiểu Bắc mỉm cười: "Không chỉ vì bảo vệ gia đình, bảo vệ đất nước, mà còn có thể có cơ hội lập con, nhất cử lưỡng tiện, không phỉ cậu nói lâu rồi không có người mới gia nhập đội sao, đúng lúc luyện binh luôn.”
Tần Dương thấy mọi người thống nhất ý kiến, chợt nở nụ cười: "Được thôi, lúc ra trận mọi người nhớ đừng phân tán, tôi sẽ cố gắng hết sức chăm sóc mọi người."
Tây Môn Du nở nụ cười: "Đội trưởng, thực lực của cậu tăng lên rất nhanh. Lúc thành lập đội, cậu mặc giáp cũng chỉ lợi hại hơn chúng tôi một chút. Chỉ mới không lâu sau thì cậu đã trở nên rất hung tàn, chúng tôi phải học tập từ cậu, lập thật nhiều công, nâng cao thực lực thì sẽ tăng cơ hội sống sót. Nói khó nghe hơn một chút là dù chiến tuyến thật sự thất bại, sau này không thể chống lại được nữa, coi như chúng tôi đi đánh du kích thực lực có mạnh hơn một chút thì cũng phải chạy cho thật nhanh.”
Tần Dương cười nói: "Tây Môn Dy nói đúng. Thực lực càng cao, tỉ lệ sống sót của chúng ta sẽ càng cao. Bây giờ hẳn người Nossa cũng rất sợ bom nguyên tử kích nổ lấy mạng đổi mạng của chúng ta, cho nên mới không dám điều động đại quân, chỉ có thể điều động một ít bộ đội, như thế khiến chúng ta có cơ hội liều mạng một phen với đối phương, chúng tôi phải tranh thủ tình hình chiến trận chưa phải là lúc kịch liệt nhất, kiếm thêm quân công để đổi lấy cơ hội nâng cao thực lực..."
Mọi người đang nói chuyện, một người đàn ông cao lớn mặc quân phục bước nhanh tới, chào: "Đội trưởng Tần, trung úy Lý Bân đã báo với tôi, tôi mang theo trực thăng chờ lệnh của anh!"
Tần Dương chào kiểu quân đội lại, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ quốc, vẻ mặt cương nghị, tư thế thẳng tắp, tư thái như một người lính lâu năm.
"Thực lực của anh là gì?"
Lý Bân nhhắn chóng trả lời: "Báo cáo đội trưởng, tôi vừa mới tiến vào Đại thành cảnh!"
Tần Dương gật đầu cười: "Được rồi, tiểu đội Kỳ Tích hoan nghênh cậu gia nhập. Từ nay về sau, chúng tôi là người một nhà, kỹ năng lái máy bay trực thăng của cậu thì sao?"
Lý Bân tự tin nói: "Tôi đã lái máy bay trực thăng được 9 năm rồi, chưa gặp bất kỳ vấn đề gì, mặc dù tôi không phải là phi công xuất sắc nhưng nếu chỉ lái máy bay trực thăng thì kỹ năng lái hẳn không hơn tôi là bao..”
Tần Dương nở nụ cười: "Hừ, tính mạng của chúng tôi đều giao cho cậu hết!"
Lý Bân dựng thẳng ngực: "Vâng, đội trưởng!"
Tần Dương cười duỗi tay đấm vào ngực Lý Bân một cái: "Đừng câu nệ như thế, chúng tôi là một đội liều mạng, không cần quan trọng mấy cái hình thức bên ngoài như vậy đâu, chỉ cần cậu dám liều mạng là đủ rồi!"