Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2402 - Chương 2412: Kế Hoạch Lẻn Vào

Chương 2412: Kế hoạch lẻn vào
 

Lẻn vào?

Nổ phi thuyền?

Tần Dương giật mình mở to hai mắt.

Tuy rằng lúc trước mọi người cũng đã từng nhắc tới khả năng này, nhưng xét cho cùng, có quá nhiều thứ không thể đoán trước được. Lẻn vào quả thực có thể dùng cửu tử nhất sinh () để hình dung, thậm chí là thập tử vô sinh ().

(*) cửu tử nhất sinh: chín phần chết một phần sống.

(*) thập tử vô sinh: không có khả năng sống sót.

Bạch Phá Quân nhìn ánh mắt khiếp sợ của Tần Dương, thở dài một hơi: “Đúng vậy, tôi biết nhiệm vụ này rất gian nan, khả năng thành công rất nhỏ, thậm chí cậu sẽ bởi vì bại lộ rồi sau đó chết ở bên trong, nhưng hiện tại chúng ta thật sự không tìm thấy con đường thứ hai.”

“Nếu chúng ta có nhiều thời gian hơn một chút, chúng ta sẽ nghiên cứu Hắc Giáp đầy đủ hơn một ít, hiểu ngôn ngữ của người Nossa hơn một ít. Chúng ta có lẽ cũng sẽ có nhiều lựa chọn hơn, nhưng hiện tại chiến hạm của người Nossa đang tàn sát phá hủy những thành phố mà bọn họ đi qua. Mỗi một ngày, cũng đủ bọn họ phá hủy rất nhiều thành phố……”

“Tôi đi!”

Tần Dương bỗng nhiên mở miệng, ngắt lời Bạch Phá Quân. Hắn chợt nhìn khuôn mặt tiều tụy của Bạch Phá Quân, lại nói: “Tôi nguyện ý đi chấp hành nhiệm vụ này!”

Bạch Phá Quân đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Dương: “Trong video tuyên truyền trưng binh kia, cậu đã từng nói, cậu hy vọng mỗi người đều phải biết rõ rằng mình chiến đấu vì điều gì, nguyện ý trả giá gì cho chiến tranh, hy vọng mỗi người không phải dựa vào nhiệt huyết cảm động mà đi, hy vọng cho dù kết quả cuối cùng như thế nào thì cũng có thể không hối hận hay tiếc nuối…… Hiện tại tôi cũng hy vọng cậu hiểu ý nghĩa cùng với mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này……”

Tần Dương bình tĩnh nói: “Lúc trước khi tôi ở Long Tổ, nhiệm vụ tôi chấp hành cũng nguy hiểm. Mỗi một nhiệm vụ đều cần đánh cược tính mạng của mình. Hiện giờ, chẳng qua chỉ là thay đổi địa điểm mà thôi.”

“Trong chiến tranh luôn có đội cảm tử, vì một tia hy vọng mà dùng tính mạng của mình để lấp đầy. Tôi là người duy nhất có thể điều khiển Hắc Giáp, tôi không đi thì không ai có thể đi…… Có lẽ trở thành anh hùng, có lẽ trở thành anh liệt, thử một lần đi.”

Bạch Phá Quân vòng qua bàn, đi đến trước mặt Tần Dương, vỗ vỗ bả vai Tần Dương: “Tốt! Làm tốt lắm!”

Nếu Tần Dương đã đồng ý chấp hành nhiệm vụ này, thì trong đầu hắn đã nghĩ cách để tăng tính thành công cho nhiệm vụ này.

Tuy rằng nhiệm vụ nguy hiểm, xác suất còn sống rất thấp, nhưng xét cho cùng, Tần Dương muốn nỗ lực một chút, tranh thủ tìm ra con đường sống.

“Tôi có thể đi chấp hành nhiệm vụ lần này, nhưng tôi có một số yêu cầu……”

Bạch Phá Quân sảng khoái trả lời: “Cậu nói đi!”

Trong đầu Tần Dương nhanh chóng suy tư, trong miệng nói: “Mặc dù chuyện tôi có thể thao tác Hắc Giáp được xem như là bí mật lãnh đạo cấp cao Thâm Lam, nhưng không chỗ nào không có râu ria của Niết Bàn, tôi rất không yên tâm. Trừ ông ra, tôi không hy vọng những người khác ở bên ngoài biết được chuyện tôi hành động.”

Bạch Phá Quân tất nhiên hiểu ý của Tần Dương. Ông ta sảng khoái trả lời: “Tôi sẽ toàn lực phối hợp với cậu. Lúc trước có người đề nghị, nhưng tôi đã lấy lý do cậu dẫn tiểu đội Kỳ Tích chấp hành nhiệm vụ khác để từ chối rồi, thậm chí tôi có thể cho người cải trang thành cậu và tiểu đội Kỳ Tích hoạt động cùng nhau, như vậy sẽ khiến người ta không biết cậu mất tích.”

Tần Dương gật đầu: “Có thể, việc này nhất định phải bảo mật tuyệt đối. Nếu Niết Bàn có người dò hỏi đến hành động của tôi, thì tôi có lẽ còn chưa tiến vào cửa chiến hạm thì đã bị kiểm tra ra, sau đó lập tức bị xử lý rồi!”

Sắc mặt Bạch Phá Quân nghiêm nghị: “Tôi tự mình đi sắp xếp chuyện này, tuyệt đối sẽ không để người ta nhìn ra manh mối.”

Tần Dương gật đầu, nghĩ một lát nói: “Tôi cần một tù binh người Nossa. Ngoài ra, đến bây giờ ngôn ngữ của người Nossa đã đẩy mạnh đến đâu rồi, tôi muốn bảo Grimm hỗ trợ, sau đó thôi miên thẩm vấn tù binh. Mặc dù khả năng giao tiếp không rõ, nhưng tôi cần phải làm rõ một số nội tình của chiến hạm, cho dù là biết một chút cũng được, cũng tốt hơn là tôi không biết chút gì.”

“Được, muộn chút tôi tìm cái cớ, dẫn cậu đi qua, sau đó tôi sẽ cho người rời đi, sẽ không có bất kỳ kẻ nào nghe lén theo dõi cậu thẩm vấn.”

Tần Dương tiếp tục nói: “Sau khi tôi tiến vào, chưa chắc là có thể tiến vào kho năng lượng của đối phương. Xét cho cùng, nơi như vậy nhất định sẽ được phòng bị nghiêm ngặt, cho nên tôi phải lên kế hoạch tốt để cho nổ ở những nơi khác. Tôi cần một chất nổ có uy lực đủ lớn để có thể phát nổ cùng lúc. Nếu cồng kềnh thì có thể giấu trong Hắc Giáp để mang vào.”

Bạch Phá Quân lưu loát trả lời: “Không thành vấn đề. Chúng tôi có thể chuẩn bị cho cậu một viên đầu đạn hạt nhân có uy lực cũng đủ mạnh cùng với một thiết bị kích nổ loại nhỏ. Chúng tôi sẽ giấu đầu đạn ở Hắc Giáp, cho dù cậu không tìm thấy kho năng lượng, thì tìm một nơi rộng lớn để kích nổ cũng được. Cậu có thể đặt thời gian chậm cho việc kích nổ, nhưng cậu phải rời khỏi chiến hạm trước khi vụ nổ xảy ra, nếu không, dù vụ nổ không trúng cậu nhưng bức xạ sẽ gây ra thiệt hại rất lớn cho cậu!”

Tần Dương cười: “Được, coi như là một nhiệm vụ tự sát đi. Chỉ cần tôi vào được, cho dù không thể trốn thoát, thì tôi nghĩ ít nhất tôi có thể đưa hàng nghìn hoặc thậm chí nhiều người Nossa cùng chết.”

Sắc mặt Bạch Phá Quân ngưng trọng: “Cậu còn trẻ đã bày ra thực lực cùng với năng lực đặc thù hơn người, chỉ cần còn có biện pháp khác, thì tôi cũng không muốn phái cậu đi.”

Tần Dương bình tĩnh, cười nói: “Tôi biết, cũng có thể hiểu.”

Bạch Phá Quân nhìn chằm chằm Tần Dương: “Còn có lời gì muốn nói với tôi không, hoặc là nói, có chuyện gì muốn tôi đi làm không?”

Tần Dương im lặng vài giây, sau đó mặt giãn ra, cười: “Không có lời gì nữa, tôi sẽ nỗ lực sống sót trở về.”

Hơi dừng một chút, trong mắt Tần Dương có vài phần khác thường: “Cho dù tôi thật sự không trở về, thì người thân của tôi tất nhiên cũng sẽ có người chăm sóc tốt, không có gì cần phải nhiều lời.”

Bạch Phá Quân trầm giọng nói: “Được, nếu cậu đã nói như vậy, thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Ngoài ra, tôi sẽ đưa kiếm Thanh Diệt cho cậu. Thanh kiếm này sắc bén vô song, không phải thứ mà chiến đao Rune kia của cậu có thể bằng được, hơn nữa kiếm Thanh Diệt cũng tiện mang theo hơn.”

Mắt Tần Dương sáng lên, nhưng lại nghi hoặc hỏi: “Không phải thanh kiếm này có ý nghĩa quan trọng đặc thù sao, nếu tôi thất thủ, vậy chẳng phải thanh kiếm này lại rơi vào tay người Nossa sao?”

Bạch Phá Quân nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ cậu chấp hành lần này quá mức nguy hiểm. Xét cho cùng, cậu cầm thanh kiếm này thì có thể tăng sức chiến đấu của cậu, có thanh kiếm này trong tay, cho dù gặp được Nossa Hồng Tiêu, thì cậu cũng có lực chiến, ít nhất có thể trốn thoát từ trong tay đối phương.”

“Thanh kiếm này vốn chính là của cậu, cho dù hiện giờ có thể giúp cậu gia tăng một chút cơ hội thành công, thì cũng là hữu dụng. Còn nó có rơi vào tay người Nossa hay không thì đã không quan trọng nữa, kết quả đã vô cùng thảm rồi, thì cũng không để ý lại thảm thêm một chút nữa.”

Nếu Bạch Phá Quân đã nói như thế, Tần Dương tất nhiên sẽ không làm ra vẻ. Có thêm thanh kiếm này ở trong tay, thì sức chiến đấu của Tần Dương cũng sẽ thăng lên không biết bao nhiêu, cơ hội sống sót tất nhiên sẽ lớn hơn rất nhiều.

“Được! Thời gian có hạn, vậy để chúng tôi nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị đi!”
Bình Luận (0)
Comment