Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2403 - Chương 2413: Nếu Anh Không Trở Về Được…

Chương 2413: Nếu anh không trở về được…
 

Các cuộc tấn công di động của các chiến hạm cấp B của người Nossa không dừng lại, các thành phố liên tiếp bị phá hủy bởi các cuộc tấn công của người Nossa.

Cả thế giới rơi vào hoảng loạn. Vô số người ban đầu sống ở các thành phố đã chạy trốn khỏi thành phố, trốn vào các thị trấn nhỏ hơn hoặc các vùng nông thôn ít bị người Nossa nhắm tới. Rất nhiều thành phố đã rơi vào trạng thái tê liệt vì điều này.

Mặc dù thật ra năm chiến hạm cấp B cũng không hoàn toàn phá hủy thành phố, số người thiệt mạng cũng không quá nhiều so với toàn bộ thành phố, nhưng sự khủng hoảng mà bọn họ mang lại là tầm cỡ thế giới, giống như ngày tận thế đã đến.

Trước tình hình như vậy, chính phủ các nước không thể làm gì hơn, chỉ có thể cố gắng hết sức để thúc giục liên minh tìm cách giải quyết vấn đề, nhưng liên minh cũng bó tay hết cách.

Mặc dù liên minh có thể thành lập một đội ngũ hùng mạnh, nhưng bọn họ không thể đuổi kịp phi thuyền của người Nossa. Cho dù, nhóm máy bay chiến đấu bao vây phi thuyền của đối phương, đối phương không có chỗ nào để trốn, thì đối phương vẫn có thể trực tiếp bay thẳng lên trên bầu khí quyển, vượt qua độ cao mà máy bay chiến đấu có thể đạt tới. Tốp máy bay chiến đấu hay tên lửa gì đó cũng hết cách.

Thế cục làm người ta tuyệt vọng.

……

Vương Cương là một người tu hành rất bình thường, anh ta không có môn phái, cũng không có gia tộc truyền thừa, anh ta chỉ là một người thường sinh sống ở đô thị.

Khi Vương Cương còn nhỏ, anh ta đã giúp một người đàn ông qua đường đi tìm người. Sự giúp đỡ tốt bụng của anh ta đổi lấy một lần chỉ điểm của người đàn ông này, dạy cho anh ta một môn công pháp tu hành cũng không tính là tốt.

Vương Cương tất nhiên vô cùng quý trọng lần gặp gỡ này. Từ nhỏ đến lớn, anh ta tu không ngừng nghỉ. Tuy rằng thiên phú của anh ta cũng không tính là rất tốt, cũng không có người chỉ điểm, không có tài nguyên tu hành, nhưng cuối cùng, hai năm trước, anh ta cũng bước vào Tiểu Thành cảnh, trở thành một vị cao thủ trong mắt người thường.

Vương Cương là một đầu bếp, nhà mở một quán cơm nhỏ, làm ăn bình thường, nhưng cũng có thể nuôi gia đình sống tạm. Năm trước, anh ta kết hôn với người vợ đã quen biết ba năm, hơn nữa, cuối năm còn sinh hạ một bé gái xinh đẹp, gia đình hòa thuận mà ấm áp.

Vương Cương ngồi trong quán cơm trống rỗng, nhìn đường cái vắng vẻ, biểu cảm có chút sững sờ.

Đã một thời gian kể từ khi người Nossan xuống Trái Đất, con người dần dần bình tĩnh lại sau nỗi hoang mang tột độ. Tuyến phòng thủ kiên cố đã mang đến cho mọi người niềm hy vọng. Dù trong lòng bất an, nhưng mọi người vẫn có thể làm việc, học tập và sinh hoạt bình thường, nhưng phi thuyền của người Nossa bỗng nhiên tập kích khắp nơi, lại một lần nữa làm nổ tung nỗi hoang mang đã tích tụ trong lòng mỗi người bấy lâu nay.

Cả thành phố chạy tán loạn. Chẳng mấy chốc cả thành phố đã vắng hơn một nửa, trống trải hơn nhiều so với Tết m Lịch của những năm trước.

Một gia đình đi đến trước mặt anh ta, trong đó có hai gương mặt cũ rất quen thuộc, là hàng xóm xung quanh và là khách hàng cũ của quán anh ta. Lúc này, bọn họ đang đeo ba lô to, ôm con đi vào quán.

“Ài, lão Chu, các anh đi đâu đây?”

Người đàn ông trung niên dừng lại, lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Vương Cương một điếu, vẻ mặt đầy phiền muộn: “Tới nhà bà ngoại của đứa nhỏ. Thế cục hiện tại anh cũng biết đó, ở lại trong thành phố thì chưa biết chừng ngày nào đó cả tòa thành cũng không…”

Vương Cương vừa châm lửa điếu thuốc, phun ra một làn khói thật dài: “Nhà bà ngoại của đứa nhỏ ở đâu vậy?”

“Ở nông thôn, nơi đó còn không được coi là một trấn nhỏ. Cho dù người Nossa muốn tới đó, thì cũng chướng mắt nơi như vậy, không có bất kỳ ý nghĩa chiến lược nào……”

Người đàn ông trung niên hít một ngụm dài, nắm chặt ba lô trên lưng: “Không nói nhiều nữa, tôi di tản trước đây. Tiểu Vương, tôi thấy anh cũng không còn khách nữa, dứt khoát trốn đi thôi. Người còn sống thì có thể cố gắng kiếm lại thứ đã mất. Nếu ngay cả người cũng không còn thì cũng không còn gì cả.”

Người đàn ông trung niên và người nhà đi xa, Vương Cương vừa nhìn bóng dáng bọn họ, ánh mắt anh ta có chút tự do.

Anh ta quay đầu liếc nhìn lại cửa hàng của mình, sau đó lại nhìn về phía con đường vắng, mãnh liệt hút một ngụm lớn, sau đó ném tàn thuốc xuống dưới rồi giẫm mạnh lên.

“Bọn người Nossa chó má!”

Vương Cương quay trở lại trong cửa hàng rồi ngồi xuống, ánh mắt anh ta nhìn vào chiếc TV nhỏ trước mặt đang phát phim tuyên truyền trưng binh mà Tần Dương đã quay trước đó.

Đoạn phim tuyên truyền này luôn được phát liên tục, lặp lại nhiều lần, hơn nữa đoàn đội tuyên truyền không tuyên truyền một lần là dừng lại, mà tiếp tục truy tung đưa tin.

Đưa tin về mặt trận, tình hình chiến đấu, thương vong, cùng với hành động của tiểu đội Kỳ Tích...

Đúng vậy, là nhân vật chính trong phim tuyên truyền, rất nhiều người đều đang quan tâm tiểu đội Kỳ Tích đang làm gì. Xét cho cùng, trong mắt công chúng, bọn họ đại diện cho hàng vạn chiến sĩ liên minh đang hăng hái chiến đấu trong những trận chiến đẫm máu ngoài mặt trận.

Tiểu đội Kỳ Tích là tiểu đội tự do của Bàn Cổ, cũng không núp ở phía sau, mà họ đều tham gia vào mọi mặt trận. Mỗi lần tham chiến, bọn họ đều sẽ chém giết không ít người Nossa. Những kết quả này cùng với các video tham chiến ngẫu nhiên đều sẽ được tuyên truyền, cũng bởi vậy, tiểu đội Kỳ Tích đã trở thành tiểu đội anh hùng trong lòng tất cả người Hoa Hạ.

Vương Cương nhìn TV, trong ánh mắt cháy lên ngọn lửa không tên.

Sau một lúc lâu, anh ta đứng lên, đi tới cửa, đóng cửa của cửa hàng lại. Sau đó, anh ta lại trở lại trong quán, lấy ra một gói thuốc lá, lẳng lặng châm thêm cho mình một điếu nữa.

Khi nơi đó dần dần phủ đầy tàn thuốc, cuối cùng Vương Cương lại đứng lên.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho vợ đã được gửi về nhà mẹ đẻ vào ngày đầu tiên của cuộc tấn công của người Nossa: “Vợ à, anh muốn nhập ngũ...”

Trong điện thoại, không có sự phẫn nộ chất vấn, cũng không có sự đau lòng giữ lại, chỉ có sự im lặng giống như bóng đêm.

Vương Cương hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra.

“Anh đã quyết định rồi sao?”

“Đúng vậy! Anh là một người tu hành, tuy rằng thực lực kém một chút, nhưng chung quy cũng là người tu hành…… Anh có lẽ không đảm đương nổi làm anh hùng, nhưng anh muốn góp một phần sức lực, coi như là vì bảo vệ em, bảo vệ Dao Dao, ra một phần sức.”

Vợ Vương Cương khẽ thở dài, giọng điệu thản nhiên: “Lúc trước, em đã đoán được anh có suy nghĩ này, cuối cùng anh vẫn không nhịn được. Anh muốn đi thì em không ngăn cản anh. Em biết em cũng không ngăn được anh…… Nhưng anh phải cẩn thận, chúng em ở nhà chờ anh trở về.”

Vương Cương ừ một tiếng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm. Anh ta thật sự đã hạ quyết tâm, nhưng sự ủng hộ của vợ làm anh ta sẽ không khổ sở như vậy nữa.

“Ừ, vất vả cho em rồi, đánh đuổi người Nossa xong anh sẽ về…… Nếu anh không trở về được, thì em hãy tìm một người đàn ông tốt với em, em còn trẻ……”

Lúc trước, giọng điệu của vợ Vương Cương còn ôn hòa, hiện tại lại bỗng nhiên lập tức bốc hỏa: “Vương Cương, anh nói bừa gì vậy, em gả cho anh, thì chính là vợ của anh, cả đời này đều như thế. Em không ngăn cản anh đi đánh người Nossa, vì suy cho cùng cũng phải có người đi đánh giặc thì mới có khả năng thắng. Chúng ta mới có thể không cần trốn tránh tham sống sợ chết giống như bây giờ, nhưng em chỉ có một yêu cầu, anh sống sót trở về!”

“Cho dù anh thật sự không trở về, thì cả đời này em cũng đều là dâu của nhà họ Vương anh. Em cũng chưa bao giờ hối hận gả cho anh, cha mẹ anh chính là cha mẹ em. Em sẽ nuôi con khôn lớn, dưỡng lão cho cha mẹ già. Chờ Dao Dao lớn hơn một chút, em sẽ nói cho Dao Dao, cha nó là người đàn ông đỉnh thiên lập địa, là đại anh hùng!”
Bình Luận (0)
Comment