Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2407 - Chương 2417: Người Tốt, Like!

Chương 2417: Người tốt, like!
 

Trong đầu Tần Dương nghĩ, nhưng động tác cũng không chậm, đi giữa đội ngũ tới bên cạnh Nossa Hoàng phương, đi không trước không sau xen lẫn giữa đám người.

Anh không dám đi cuối cùng, vì sợ làm cho người khác chú ý.

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ cần có người lại đây hỏi vài câu, anh phải trả lời như thế nào? Không thể trả lời, đương nhiên đối phương sẽ hoài nghi, một khi nghi ngờ thì cơ bản xác định là bị bại lộ rồi. Đến lúc đó, lựa chọn duy nhất của Tần Dương chính là thừa dịp thân phận chưa bại lộ chạy thẳng về phía quân hạm, sau đó tìm một nơi chôn xương tốt chút để tự bạo...

Tần Dương không muốn tự bạo ngoài chiến hạm như vậy, cho dù phải tự bạo, ít nhất cũng phải tự bạo sao cho lưu danh sử sách, phải hủy diệt cả chiếm hạm này và số lớn người Nossa trên đó mới được!

Nossa Hoàng phương ra dấu theo sau, sau đó quay đầu đi, hàng chục Nossa Hắc giáp theo sau anh ta.

Tần Dương có chút thấp thỏm, bởi vì anh nhìn thấy phương hướng mà Nossa Hoàng phương đi không phải hướng cửa khoang.

Nossa Hoàng phương dẫn theo đám đàn em đi mấy trăm mét, tới trước mặt một đội ngũ cũng đang nghỉ ngơi tại chỗ.

Phía trước đội ngũ này cũng có một Nossa Hoàng phương đang nói chuyện cùng mấy Nossa khác, bỗng nhiên nhìn thấy nhóm Nossa và Tần Dương đi tới, liền dừng cuộc nói chuyện và đứng lên.

Tần Dương nhìn lướt qua Nossa Hắc giáp xung quanh, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, nhưng tất cả đều nghiêng đầu, hiển nhiên đang chú ý bên này.

Hai Nossa Hoàng phương nói chuyện với nhau, cùng với tư thế máy móc khoa trương, tuy Tần Dương nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng anh có thể cảm giác được từ động tác cùng nhịp điệu âm thanh thì hai người này cũng không thân thiện với nhau mà tràn đầy cảm xúc đối địch.

Nossa Hắc giáp vốn đang nghỉ ngơi xung quanh đều tụ tập lại đây, vây quanh nhóm người Tần Dương.

Tần Dương quét mắt một vòng, lòng thầm nói, đây là tình huống gì?

Đội ngũ của Nossa Hoàng phương này đến đây để gây chuyện sao?

Chẳng lẽ phải đánh một trận?

Tuy rằng không rõ, nhưng Tần Dương lại rất am hiểu tác phong quân nhân, bất kể ở chủng tộc nào, khi quân đội ở thời kỳ giữ sức chiến đấu thì hầu như đều có đặc trưng giống nhau.

Tranh cường háo thắng!

Hiếu chiến!

Cạnh tranh giữa cá nhân và cá nhân, giữa các tập thể, giữa các đại đội với nhau đều rất mạnh mẽ.

Sau một trận chiến, Nossa Hoàng phương này lập tức mang người tới đây gây chuyện, nguyên nhân chủ yếu hẳn có liên quan với trận chiến vừa rồi.

Xem tình hình này chắc lại phải đánh một trận, không thể chỉ là tranh cãi vài câu được.

Quả nhiên, ý nghĩ này mới xuất hiện trong đầu Tần Dương, ngữ điệu của hai Nossa Hoàng phương đã càng thêm kịch liệt, sau đó Nossa Hoàng phương đối diện hét lớn một tiếng, quay đầu nhìn về phía binh lính của chính mình, lớn tiếng nói gì đó.

Một Nossa Hắc giáp bước ra khỏi đám đông, đứng trước mặt Nossa Hoàng phương đó. Anh ta đảo mắt nhìn về phía bên này, rút đại kiếm trên lưng mình ra múa may vài cái trên không trung, tạo ra tiếng gió vun vút. Sau đó, anh ta nâng đại kiếm trong tay lên, chĩa vào Tần Dương và đám Nossa Hắc giáp.

Trong lòng Tần Dương lập tức căng thẳng, anh vốn cho rằng dưới tình huống hai Nossa Hoàng phương cãi nhau kịch liệt như thế, cãi xong hai người phải rút đao ra chém nhau, thế quái nào cãi xong chính mình không xông lên, lại để đàn em của mình lên?

Không chỉ có như vậy, nhìn hành động của Nossa đối diện, rõ ràng là định để đàn em của mình một mình đấu đó.

Nossa Hoàng phương bên Tần Dương nhìn xung quanh, nói gì đó với đám Tần Dương.

Tần Dương không cần đoán cũng hiểu được ý nghĩa của câu này, chẳng qua là để đàn em ra mặt chém người kiếm thể diện cho đại ca.

Tần Dương thầm than trong lòng, vị trí anh đứng vốn là ở cạnh sườn, là một vị trí không trước không sau, nhưng ai ngờ được Nossa Hắc giáp xuất chiến bên kia cũng đứng ở cạnh sườn, vậy nên Nossa Hắc giáp đó tình cờ đứng ngay trước mặt Tần Dương, đại kiếm kia gần như chỉ vào mũi Tần Dương...

Tần Dương tất nhiên không cần sự nổi bật này, anh còn không hiểu tình huống gì đang xảy ra?

Đây là ân oán gì?

Tuy rằng anh khẳng định đánh thắng, nhưng mà nên đánh đến thế nào?

Đánh chết hay là đánh đến tàn phế?

Đại ca dẫn đàn em đi đánh nhau, sao lại dẫn theo có mười người, sao không gọi mấy đàn em mạnh hơn trong đội của mình? Dẫn theo tay chân đắc lực hay gì đó đánh nhau không phải mới có phần thắng sao?

Chẳng lẽ do đàn em trong đội mặc khôi giáp nên ai là ai cũng không biết, nên chọn đại mấy người?

Nhìn thấy Nossa Hoàng phương quét ánh mắt tới trên người mình, Tần Dương giữ nguyên tư thế đứng. Dù sao anh ta cũng không biết ai là ai, anh không xuất chiến thì nhiều nhất anh ta sẽ nghĩ anh không có bản lĩnh, hẳn sẽ không làm gì anh đâu nhỉ?

Ánh mắt của Nossa Hoàng phương dừng lại hai giây, Tần Dương cảm thấy hai giây này dài vô cùng.

“Rầm!”

Ngay lúc Tần Dương còn đang suy nghĩ gì đó, Nossa Hắc giáp ở phía sau Tần Dương đột nhiên bước ra, đi qua Tần Dương, bước tới trước mặt Nossa Hắc giáp khiêu chiến.

Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, thầm khen ngợi Nossa Hắc giáp này!

Anh em tốt, đứng ra vào thời điểm quan trọng, cứu anh khỏi khó xử!

Cố lên, đánh bại tên khiêu chiến kia, nếu chúng ta thắng, chuyện này cũng kết thúc!

Mọi người nhanh chóng nhường ra một khoảng trống, hai Nossa Hắc giáp nhìn nhau vài giây, sau đó nhanh chóng bắt đầu trận chiến.

Hai Nossa Hắc giáp chiến đấu rất kịch liệt, đại kiếm va chạm vào nhau, vang lên tiếng leng keng leng keng, hai người đánh qua đánh lại đổi tới đổi lui, sau đó Tần Dương đột nhiên phát hiện một sự thật rất đáng buồn.

Trong đầu anh đang suy nghĩ lung tung, nhất thời bị phân tâm, liền không phân biệt được ai là ai!

Hai Nossa Hắc giáp trên người đều bẩn bẩn, trang bị toàn thân giống hệt nhau, Nossa đều ở trong Hắc giáp cũng không thể nhìn thấy...

Tần Dương đột nhiên bối rối, làm sao có thể phân biệt được?

Hai Nossa Hắc giáp chiến đấu bốn năm phút, một Nossa Hắc giáp bị đối thủ đạp mạnh ngã xuống đất, sau đó đại kiếm chém xuống và dừng lại trên cổ Nossa Hắc giáp trên mặt đất.

Thắng bại đã rõ!

Tần Dương nhìn Nossa Hắc giáp trên mặt đất, sau đó lại nhìn người đứng thẳng, có chút mông lung, cuối cùng bên nào thắng?

Tần Dương nghiêng nhìn đám người Nossa xung quanh mình. Không cần biết là Nossa Hắc giáp hay Nossa Hoàng phương, anh đều không nhìn ra được biểu hiện của bọn họ. Tần Dương thậm chí không chắc bọn họ có thể phân biệt hay không, bởi vì Tần Dương rõ ràng nhìn thấy có một vài ánh mắt cũng đang nhìn qua nhìn lại giữa hai Nossa Hắc giáp, mông lung như chính bản thân anh...
Bình Luận (0)
Comment