Chương 2439: Còn gì để quan tâm nữa?
Tần Dương không muốn chết, cũng không ai muốn hắn chết. Mọi người đều hy vọng Tần Dương có thể bình phục và sống tốt! Nhưng khi đối diện với cái chết trở nên vô cùng chính xác thì những người yêu mến Tần Dương chỉ có thể mở rộng tấm lòng mà vứt bỏ các nỗi buồn thay vào đó là dùng lý trí để suy nghĩ xem nên làm gì trong thời gian này để có thể thay đổi cuộc sống của Tần Dương mà thôi.
Nỗi buồn không thể giải quyết vấn đề, không thể xua đuổi được cái chết. Trong trường hợp như vậy, chỉ có thể dũng cảm đối mặt với nó vậy.
Lời nói của Hàn Thanh Thanh khiến tâm tình của mọi tuôn trào. Trang Mộng Điệp và Tiết Uyển Đồng bên cạnh nhìn nhau, không quan tâm đến sự day dứt và sự bao dung của Hàn Thanh Thanh, cả hai đều cùng nói: "Tôi cũng sẽ như vậy!"
La Thi Thiến đảo ánh mắt dịu dàng nhìn Trang Mộng Điệp và Tiết Uyển Đồng rồi khẽ nói nhỏ: "Các con đều là những người tốt, đối với Tiểu Dương đều là chân tâm, nhưng Thanh Thanh là vị hôn thê của Tần Dương, mặc dù chưa chính thức kết hôn nhưng chuyện này là việc đã được định từ lâu rồi, dù chưa phải là vợ chồng nhưng cũng không khác là vợ chồng, các con... "
La Thi Thiến vẫn chưa nói xong, nhưng Trang Mộng Điệp và Tiết Uyển Đồng đều hiểu những lời này, nét mặt bất chợt hiện lên nỗi lo lắng.
Trang Mộng Điệp lo lắng nói: "Thưa dì, con không có ý tranh nhau với Thanh Thanh, vốn là khi con gặp Tần Dương là lúc mà con không có chút niềm hy vọng sống nào cả, thậm chí là con còn muốn chết. Sau tất cả mọi chuyện, chính là Tần Dương đã cứu mạng của con, cả đời này của con chỉ yêu anh ấy đến cuối đời này mà thôi! "
"Trước đây khi Thanh Thanh chưa biết gì về chuyện của con và anh ấy, thật ra lúc đó con cũng đã nghĩ rằng có thể giúp Tần Dương sinh đứa nhỏ hay không, rồi sau đó con sẽ sống một mình với đứa nhỏ, chỉ cần Tần Dương có thể tới thăm là con rất hài lòng rồi. "
"Trong hoàn cảnh này, con tự nhiên càng mong muốn có một đứa con hơn, bởi vì đó là sự tiếp nối tình yêu của chúng con. Dì ơi, con rất muốn có một đứa con, con chỉ muốn có một đứa con, con không muốn gì khác, con có đủ khả năng để nuôi lớn con mình! "
Tiết Uyển Đồng không dạn dĩ như Trang Mộng Điệp, nhưng vẫn thu hết can đảm nói: "Con cũng nghĩ như vậy. Tuy rằng hoàn cảnh của chúng con khác nhau, nhưng chúng con đều thật lòng với Tần Dương. Chúng con rất muốn sinh ra một đứa trẻ!"
Tần Dương nghe ba cô gái nói xong, trong lòng rất là cảm động, ngoài xúc động còn có thấy có vài điểm kỳ lạ.Hắn vẫn còn ngồi đây, thế mà các cô ấy lại đang suy nghĩ về việc hậu sự sau này của hắn rồi ...Đương nhiên là Tần Dương chỉ là vừa nghĩ tới mà thôi, thật ra thì trong lòng hắn cảm thấy chuyện này thật tốt. Dù sao cũng thấy được là mọi người đã chấp nhận sự thật này và đang cố gắng để làm điều gì đó thật tốt.
La Thi Thiến gật đầu nhẹ nhõm, vừa định nói, đột nhiên từ ngoài cửa vang lên một giọng nói vội vàng: "Tôi cũng vậy!"
Mọi người vừa quay đầu lại, nhìn thấy ở cổng lớn có một bóng người xinh đẹp chạy nhanh vào nhà, vừa thở hổn hển dừng ở cửa, vừa lớn tiếng mà nhắc lại: "Tôi cũng vậy, đừng có quên tôi!"
Đó là Lý Tư Kỳ!
La Thi Thiến nhìn Lý Tư Kỳ ở cửa với vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Dương, ý tứ trong mắt lộ ra rất rõ ràng: Còn việc gì này nữa đây?
Vẻ mặt Tần Dương có chút khó xử, hắn không ngờ Lý Tư Kỳ đến nhanh như vậy! Trước khi Tần Dương quay lại đây thì hắn đã gọi điện cho Lý Tư Kỳ, nói rằng hắn sẽ đến đây để gặp mặt sau những giờ làm việc rảnh rỗi. Tần Dương không có nói gì nhiều với Lý Tư Kỳ, nhưng hắn không ngờ Lý Tư Kỳ lại vội vàng chạy tới với hắn mà không nói trước lời nào, hơn nữa trước đó cô ấy cũng không chào hỏi Tần Dương gì cả.
Lý Tư Kỳ là người vô cùng thông minh. Mặc dù Tần Dương không giải thích rõ bệnh tình của mình, nhưng lại gọi Lý Tư Kỳ đến đây để gặp Hàn Thanh Thanh và những người khác, còn là kiểu gặp mặt với nhau? Hành vi bất thường này cộng với đoạn video mà Tần Dương đã bị lan truyền trên Internet trước đó, cũng như tuyên bố trước đó của Tần Dương về việc hắn sẽ đến tổng bộ Thâm Lam để điều trị vết thương, và bằng cách nói rằng hắn sẽ đến gặp Mạc Vũ. Gom hết tất cả các điều này lại thì tự nhiên sẽ đoán ra được vết thương của Tần Dương không lạc quan lắm. Tần Dương chủ động gọi cô đến, chẳng lẽ anh muốn gặp mặt cô lần cuối?
Lý Tư Kỳ suy nghĩ quá nhiều, cho nên sau khi cô nhận được cuộc gọi của Tần Dương, thì cô liền bỏ lại mọi thứ, vội vàng chạy tới đây.
Được quản gia đưa vào cửa và khi đến gần cửa phòng ăn rồi mà cô vẫn có chút không yên. Nhưng khi cô nghe được cuộc nói chuyện từ bên trong phòng, thì Lý Tư Kỳ lại đột nhiên lo lắng hơn, cuộc đời cô chỉ nguyện vì anh mà tồn tại, cho nên cô đã bày tỏ lớn tiếng rồi vội vàng mà chạy vào trong.
Lý Tư Kỳ nói xong, bị mọi người trong phòng nhìn mình, cô lập tức hoảng sợ. Dù sao thì vị hôn thê của Tần Dương là Hàn Thanh Thanh và cha mẹ của Tần Dương cũng đang ở đây!
"Con chào chú, chào bác gái, chào Thanh Thanh! Chị Diệp, chị Đồng..." Lý Tư Kỳ bối rối chào hỏi, hiện tại cô đã là chị đầu trong ngành điện ảnh, bên ngoài gặp đủ loại tình cảnh, nhưng khi cô ở trong phòng này, lại bỗng nhiên trở thành cô con dâu nhỏ nhút nhát.
Tần Dương đứng lên, kéo ra một cái ghế, cười nói: "Sao cô tới đây nhanh như vậy? Mau ngồi đi. Chắc cô chưa ăn cơm đâu, nhanh đến ăn cơm thôi..."
Hàn Thanh Thanh trừng mắt nhìn Tần Dương, rồi đứng lên chủ động chào hỏi: "Chị Tư Kỳ, vào ngồi đi chị."
Lý Tư Kỳ đỏ mặt đi đến bên cạnh Hàn Thanh Thanh, nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, Thanh Thanh, tôi chưa từng nghĩ tới việc cướp Tần Dương bên người cô. Tôi chỉ thích hắn, hy vọng có thể luôn ở bên hắn."
Hàn Thanh Thanh vươn tay nắm lấy tay Lý Tư Kỳ, thở dài: "Em hiểu rồi, chị không cần nói thêm, hơn nữa ngay lúc này, có nhiều chuyện đã không còn quan trọng nữa."
Lý Tư Kỳ ngồi xuống, nhìn về phía vợ chồng Tần Hoa đối diện, lại dũng cảm nói: "Dạ thưa chú, thưa dì, những gì con vừa nói đều là chân thành. Con rất muốn có một đứa con với Tần Dương, không cần biết là sinh ra là con trai hay con gái, con đều sẽ yêu chúng nhiều như con yêu Tần Dương mà chăm sóc chúng, và chuyên tâm nuôi dạy chúng đến lớn khôn! "
La Thi Thiến ánh mắt rơi vào Hàn Thanh Thanh, ánh mắt như xin lỗi, dù sao Tần Dương cũng là con trai của nàng, có nhiều người yêu như vậy, há chẳng phải sẽ làm Hàn Thanh Thanh tủi thân hay sao?
Hàn Thanh Thanh đương nhiên hiểu được ý tứ trong mắt La Thi Thiến, cô cười nhẹ rồi lắc đầu: "Dì à, con không sao đâu, chuyện đã đến nước này, mọi người vẫn là muốn có con với Tần Dương, có thể thấy được mọi người đều là có chân tâm với Tần Dương, không có gì đáng ngại! "
La Thi Thiến thở dài, đúng vậy, người cũng sắp chết rồi, vậy thì còn gì để quan tâm nữa?
"Nếu như Thanh Thanh với thân phận là vợ mà không ngại chuyện này thì tôi làm một người mẹ đương nhiên sẽ có chút ý kiến. Trong khoảng thời gian tới, tranh thủ sức khỏe của Tần Dương vẫn còn tốt, và các con nguyện ý nỗ lực ...… Thì trong vòng một năm, nếu mọi việc suôn sẻ, thì đứa trẻ đã được sinh ra rồi, dù Tần Dương có phải ra đi, thì ít nhất cũng có thể nhìn thấy đứa con của chính mình ... "
Lời nói của La Thi Thiến đột ngột dừng lại, cô đưa tay lau khóe mắt, hiển nhiên khi nói ra câu này, cô lại bắt đầu cảm thấy buồn.
Tần Dương cười khổ: "Mẹ, mọi chuyện có thể không tệ lắm đâu, mẹ đừng buồn như vậy..."
La Thi Thiến ngẩng đầu lên, cắt ngang lời Tần Dương, hùng hổ nói: "Con đi làm chiến sĩ để bảo vệ tổ quốc, mẹ không thể ngăn cản con. Tuy mẹ biết đó là con cũng là muốn bảo vệ cả nhà của mình nhận sứ mệnh nguy hiểm muốn làm việc giải cứu trái đất, thì dù cho mẹ có ngăn cản thì cũng cản không được con. Nhưng hiện tại bây giờ con không cần phải chiến đấu nữa, thì việc sinh con đẻ cái đều phải nghe theo lời mẹ! "