Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2430 - Chương 2440: Tôi Sắp Làm Cha Rồi!

Chương 2440: Tôi sắp làm cha rồi!
 

Tần Dương không còn có cách gì khác.Với riêng bản thân hắn, thì điều tất nhiên là hắn không muốn có con, với ai hắn cũng không muốn có con!

Mặc dù hiện tại thể chất siêu việt của hắn sẽ không ảnh hưởng đến con cháu khi có con ngay bây giờ, nhưng nếu một năm sau đó hắn thật sự chết đi rồi thì chẳng phải là sẽ để lại cảnh mẹ trẻ ôm con mồ côi sao, và những đứa trẻ này sẽ không có cha ngay khi chúng được sinh ra hay sao? Đừng nói là trẻ con, chỉ nói về Hàn Thanh Thanh và những người khác, bọn họ vẫn còn trẻ như vậy, sinh con ra sẽ bị vướng víu, đó không phải là ảnh hưởng đến nửa phần đời còn lại của các cô ấy hay sao?

Các cô ấy còn sống chưa đến 30 tuổi, và họ có thể còn đến 40 năm, 50 năm hoặc thậm chí lâu hơn nữa trong nửa phần đời còn lại. Chẳng lẽ họ sẽ làm mẹ đơn thân trong suốt quãng đời còn lại hay sao?

Tuy nói bọn họ có tiền tài bảo hộ cả đời, nhưng không lẽ kiếp này bọn họ sẽ không bao giờ tính tới việc kết hôn tiếp hay sao?

Ít nhất thì Tần Dương cũng không hy vọng như vậy. Nếu như Tần Dương thật sự sắp chết, hắn hi vọng các cô ấy có thể chỉ trải qua một khoảng thời gian rồi dần dần chôn vùi bóng dáng hắn ở nơi sâu nhất trong lòng, rồi sau đó theo đuổi hạnh phúc mới. Đối với một người phụ nữ, không có thể dùng tiền để mua được một vòng tay ấm áp và một sự bình yên. Nhưng Tần Dương cũng không có cách nào để đối mặt với mẹ mình. Đúng vậy, hắn chỉ là một đứa con trai độc nhất sắp chết, nếu có cháu chắt để nối tiếp đời con mình, thì thể được xem là đem lại chỗ dựa tinh thần ở trong lòng của cha mẹ, phần đời còn lại của họ có thể coi là còn sống. Với những người này, điều hắn sợ hãi nhất chính là sống mà không có hy vọng, không có chỗ dựa tinh thần, người như vậy sẽ sống như khúc gỗ, nói không chừng tinh thần vượt qua được thì sẽ vượt qua, và người nói vượt qua được thì cũng sẽ vượt qua được.

Sau khi ăn xong, La Thi Thiến và Tần Hoa rời đi, để lại một nam bốn nữ, bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ.

Tần Dương sờ sờ mũi, cười khổ, "Chuyện này anh sẽ cùng mẹ nói..."

Hàn Thanh Thanh lắc đầu nói dứt khoát: "Không cần nói, cứ làm theo lời dì nói. Những gì mà Dì ấy nói là những gì em ... chúng em nghĩ trong lòng."

Trang Mộng Điệp sốt sắng gật đầu: "Đúng vậy, những gì em vừa nói đều là sự thật. Chỉ là trước đây em bên cạnh Thanh Thanh và luôn lo lắng việc này, và sợ sẽ làm anh khó xử, cho nên em chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này."

Tiết Uyển Đồng đỏ mặt nói: "Ừm, chúng em vốn cũng không muốn luôn được ở bên anh mỗi ngày. Nếu có đứa con ở bên cạnh thì cuộc sống sẽ không cảm thấy trống rỗng ... Thanh Thanh, thật xin lỗi ..."

Hàn Thanh Thanh sống cùng hai người trong khoảng thời gian này, tuy rằng không có tâm tình qua lại đặc biệt, nhưng bọn họ đều hiểu được tâm tư của nhau. Hàn Thanh Thanh biết bọn họ còn không có nghĩ tới đem Tần Dương rời đi, chỉ hy vọng có thể ở cùng Tần Dương một chỗ nhỏ như vậy, đối với chuyện này, Hàn Thanh Thanh tâm trạng khá là phức tạp, mặc dù đứng ở vị trí là hôn thê của Tần Dương, cô đương nhiên hẳn phải có ác cảm với họ, nhưng cô lại không thể ghét họ, thậm chí còn cho rằng họ rất đáng thương.

"Chị Đồng, những gì em vừa nói đều là sự thật. Em không hận các chị, em cũng là phụ nữ ... Hơn nữa, bây giờ đã như thế này. Có cần phải hận qua hận lại không? Nếu các chị cũng nguyện ý có con, như vậy về sau những đứa trẻ của chúng ta cũng sẽ có cùng một anh chị em, chúng có thể lớn lên cùng nhau, và có thể chăm sóc lẫn nhau ... "

Tiết Uyển Đồng nói xúc động: "Cảm ơn em, Thanh Thanh."

Hàn Thanh Thanh quay đầu nhìn Lý Tư Kỳ nói: "Chị Tư Kỳ, chị là một ngôi sao lớn, nếu sinh con ra sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chị..."

Lý Tư Kỳ thờ ơ đáp: “Không sao, với điểm số hiện tại của em, cả đời sẽ không có vấn đề gì. Nếu Tần Dương không xảy điều gì ngoài ý muốn, cả đời này em không muốn có một đứa con cũng không sao. Nhưng bây giờ, em vẫn là muốn có một đứa nhỏ, về sau này cho dù bé không còn bố nữa, nhưng bố của bé sẽ là một anh hùng, điều đó đủ để bé tự hào và bé sẽ không cảm thấy tự ti vì không có bố. "

Tần Dương nhịn không được mà bĩu môi: "Này này, anh còn chưa chết, thế mà các em lại thảo luận việc này ngay trước mặt anh, có phải là quá đáng hay không?"

Lời nói của Tần Dương lập tức như làm cho các cô bị chọc cười, Hàn Thanh Thanh trừng mắt nhìn Tần Dương: "Ở đây không có chỗ cho anh làm chủ, anh cứ ngồi ngốc ở bên đó đi ."

Tần Dương thật không nói nên lời, tuy rằng trước đó cũng coi như thẳng thắn, hy vọng mọi người có thể đoán trước được kết quả này, để đến thời điểm đó sẽ không hoảng sợ nữa, nhưng Tần Dương không ngờ lại có kết quả như vậy ...Bản thân mình đã trở thành gì rồi? Mọi chuyện đã được giải quyết, ý kiến và phản đối của Tần Dương đều không có giá trị!

Và những ngày sau đó chính là những ngày "rất thê thảm không ai hiểu nỗi", vì để có thể mang thai càng sớm càng tốt, các cô gái này đã bắt đầu tính toán thời kỳ rụng trứng của mình, đến ngày của người nào thì Tần Dương phải cố gắng hết mình mà đến phòng của người đó. Mặc dù nghe như hắn có vẻ có diễm phúc rất nhiều, nhưng mà chỉ có hắn biết đó lại là một nhiệm vụ quan trọng, vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Đặc biệt là nhìn các cô gái này dùng nhiều biện pháp khác nhau để tăng cơ hội thụ thai, cảm giác kỳ lạ cứ từng chút tăng lên.

Hàn Thanh Thanh với tư cách là vợ của hắn thì Tần Dương đương nhiên sẽ ở bên nàng nhiều hơn, và tin mừng cũng đến sớm hơn trên người cô ấy. Dù sao thì hiện tại y học cực thịnh, chỉ cần mang thai mấy ngày là có thể thử nghiệm để biết rồi.

Bản lĩnh của Tần Dương thật tài giỏi, chỉ trong tháng đầu tiên làm việc chăm chỉ, đã làm cho Hàn Thanh Thanh và Lý Tư Kỳ mang thai thành công, đến tháng thứ hai thì Trang Mộng Điệp và Tiết Uyển Đồng đều mang thai.

La Thi Thiến lập tức nhướng mày vui mừng khi nghe tin các nàng mang thai, niềm vui này đã làm vơi đi nỗi buồn sâu kín trong lòng nàng, trong ngôi nhà này lại có nhiều tin vui rồi.

Cảm giác của Tần Dương cũng rất phức tạp, hắn không ngờ ngày này đến nhanh như vậy: hắn sắp làm cha rồi!

Nếu tính đến tháng thứ 10 của thai kỳ thì bản thân hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy con mình chào đời, có thể được hôn lên đôi má bé bỏng của con, có thể ôm con vào lòng ...

Tần Dương đứng ở lan can đá bên ngoài biệt thự, gặp được Tư Đồ Hương đang vội trở về từ Trung Hải. Tư Đồ Hương mấy ngày nay đều đang giúp Tần Dương phát triển Ẩn môn, bọn họ đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua một ngọn núi cao chót vót ở ngoại ô Trung Hải, sau đó họ đắp một con đường trên núi, sau đó xây một ngôi nhà trên đó, và nơi đó sẽ là nơi tọa lạc của môn phái mới của Ẩn môn. Bảy người đệ tử là lứa đầu tiên hiện nay đang sống trên núi và sau này trở thành thế hệ đệ tử đời thứ nhất của đệ tử Quảng Thu.

Tần Dương bận việc bảo vệ gia tộc cùng bảo vệ đất nước, hắn cũng không có khí lực chỉ điểm bọn họ, chuyện này tự nhiên sẽ rơi trên thân Mạc Vũ, Mạc Vũ lại nhắm vào Miêu Kiếm Cung. Hắn không biết Mạc Vũ đã thuyết phục bằng cách nào mà Miêu Kiếm Cung thực sự đã đồng ý đến sống ở vùng đất mới của giáo phái có tên là Núi Ẩn Kiếm và giúp hướng dẫn những đệ tử hậu duệ này. Theo thời gian, tông chủ Ẩn môn của thế hệ mới này chắc chắn sẽ xuất hiện ở trong nhóm người này.

Tư Đồ Hương đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, cô cười cười nhìn Tần Dương: "Không đến hai tháng, bốn người bọn họ đều mang thai. Xem ra mấy ngày nay anh đều rất chăm chỉ!"

Tần Dương vẫn như cũ mặt đỏ lên, phản kích: "Nguyên nhân chính là anh bắn chính xác... em có muốn không, anh cho em một cái đứa?"
Bình Luận (0)
Comment