Chương 2489: Tiền đồ xa vời, trân trọng hiện tại
“Anh thật sự sẵn sàng đi một mình sao?”
Trong phòng Văn Vũ Nghiên, Liễu Phú Ngữ và Vân Bạch Linh cũng ở đó. Ánh mắt ba người phụ nữ phức tạp nhìn Tần Dương, vẻ mặt lo lắng.
Tần Dương cười, ánh mắt dịu dàng: “Bên ngoài là khu vực kiểm soát của người Nossa, chúng ta đi càng nhiều người, thì càng dễ bị phát hiện, càng dễ bị vây truy chặn đường. Nếu một mình anh đi, thì có thể điều khiển Nossa Hắc Giáp, giả mạo người Nossa. Xét từ góc độ an toàn thì sẽ tốt hơn, hơn nữa một mình anh, muốn đánh liền đánh, muốn chạy liền chạy, cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Nếu mang theo đội ngũ, thì muốn rút lui, sẽ không dễ dàng như vậy.”
Ba người phụ nữ đều im lặng. Các cô ấy biết bản lĩnh của Tần Dương, thật sự là độc nhất vô nhị.
Hắn biết điều khiển Nossa Hắc Giáp, biết tiếng Nossa, điều này khiến hắn đủ điều kiện hành động giả mạo người Nossa, lại sẽ không mù mờ giống như lúc trước lẻn vào chiến hạm.
Chỉ cần người Nossa không nổi lên lòng nghi ngờ, không mở ra kiểm tra, thì Tần Dương có thể nhẹ nhàng đến nơi hắn muốn đến mà sẽ không hấp dẫn sự chú ý của người khác.
“Chỉ là hai loại dược liệu đó đều cách nhau khá xa, hiện tại thân thể anh còn có thể chịu đựng được thời gian lâu như vậy sao?”
Tần Dương cười khổ: “Nếu có cách thì càng tốt, anh cũng không muốn đi biển rộng tìm kim như vậy, nhưng không có cách khác. Vì sống sót, anh chỉ có thể đi thử một lần. Tóm lại là anh phải nỗ lực một chút. Em yên tâm, anh nhất định sẽ mang dược liệu trở về, chúng ta đều sẽ sống sót.”
Văn Vũ Nghiên cắn môi, bỗng nhiên nghiêng đầu: “Bạch Linh, Liễu Liễu, có thể để chúng tôi ở riêng một lát không?”
Hai cô ấy liếc nhau, lặng yên rời khỏi phòng, còn đóng cửa phòng lại.
Văn Vũ Nghiên vươn tay: “Có thể đỡ em dậy không?”
Tần Dương nắm lấy cánh tay của Văn Vũ Nghiên, đỡ bả vai cô ấy, thật cẩn thận đỡ cô ấy lên, rồi lại cầm một cái gối mềm cho cô ấy dựa vào.
Văn Vũ Nghiên dựa vào đầu giường, khuôn mặt bỗng nhiên có chút hồng, hô hấp cũng nặng nề hơn. Cô ấy nhìn Tần Dương, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại giống như khó có thể nói ra.
Tần Dương và Văn Vũ Nghiên sớm chiều ở chung như vậy nửa năm. Tuy rằng chưa từng nói qua lời gì vượt giới hạn, nhưng sao bọn họ lại không hiểu nhau chứ?
Tần Dương hơi di chuyển người lên trước, vươn hai tay ra trực tiếp ôm lấy Văn Vũ Nghiên.
“Chờ anh, anh nhất định sẽ trở về.”
Văn Vũ Nghiên ôm eo Tần Dương, vùi mặt vào trong vòng tay của Tần Dương, ngửi mùi hương của hắn, khó chịu trong lòng cô ấy dường như đã tìm được chốn về, cô ấy lập tức bình tĩnh lại.
“Em chờ anh, nếu anh xảy ra chuyện không quay lại được thì em sẽ đi theo anh.”
Tần Dương bị dọa nhảy dựng, vội vàng an ủi nói: “Em đừng nghĩ linh tinh. Anh nhất định sẽ thuận lợi trở về. Không nhiều người có thể ngăn cản được thực lực của anh. Anh ra ngoài, chưa chắc có thể luôn giữ liên lạc với trong nhà, cho dù một đoạn thời gian không có tin tức thì cũng rất bình thường, em đừng làm xằng bậy.”
Văn Vũ Nghiên xinh đẹp cười: “Anh yên tâm đi, em sẽ không xằng bậy, nếu không phải tin tức xác định, thì em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch.”
Tần Dương cũng hiểu lời nói ngầm này của Văn Vũ Nghiên.
Không có tin tức xác định, em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, nhưng nếu có tin tức xác định, thì em sẽ đi theo anh.
Tần Dương không khuyên nhiều, bởi vì hắn biết rõ tính cách của Văn Vũ Nghiên. Cô ấy đã làm ra quyết định, thì mình căn bản không khuyên can được.
Hiện tại Văn Vũ Nghiên chỉ có thể nằm, hoặc là ngồi, bệnh tình nghiêm trọng. Lần này tới hành tinh Ba Linh, cô ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý chết ở nơi xứ người.
“Được, chờ anh, anh nhất định sẽ bình an trở về.”
Văn Vũ Nghiên ôm eo Tần Dương: “Anh chuẩn bị khi nào đi?”
“Nói một tiếng với hai vị tiền bối là đi luôn.”
Văn Vũ Nghiên im lặng vài giây, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Dương: “Hôn em.”
Tần Dương hơi chần chờ.
Văn Vũ Nghiên nhẹ giọng nói: “Ở trên Trái Đất, em không dám làm như vậy, nhưng nơi này là hành tinh Ba Linh. Anh đi lần này còn chưa biết có thể trở về hay không, em không muốn lưu lại bất kỳ tiếc nuối gì…… Em muốn trở thành người phụ nữ của anh, cho dù là chết, em muốn em cũng sẽ không có gì không cam lòng.”
Tần Dương duỗi tay nâng mặt Văn Vũ Nghiên lên, nhìn hai mắt xinh đẹp kia, trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện lên những việc linh tinh giữa hai người.
Sau một lúc lâu, Tần Dương nhẹ nhàng cúi đầu, hôn xuống.
Tương lai không thể dự đoán, tiền đồ xa vời, trân trọng hiện tại, không lưu lại tiếc nuối cho nhau.
……
Khi Tần Dương ra khỏi phòng Văn Vũ Nghiên thì nhìn thấy ánh mắt cười nhạt của Vân Bạch Linh và Liễu Phú Ngữ.
Tần Dương hơi xấu hổ cười: “Sau khi tôi đi, phiền các cô chăm sóc tốt cho cô ấy, cảm ơn.”
Vân Bạch Linh sảng khoái gật đầu: “Yên tâm đi, cô ấy cũng là bạn bè của chúng tôi, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, anh tự cẩn thận.”
Sắc mặt Liễu Phú Ngữ lại có chút phức tạp. Tuy giữa cô ấy và Tần Dương không có quá nhiều ái muội, nhưng Tần Dương lại là nhiệm vụ cô ấy rời núi. Hai người cùng nhau ra nước ngoài, trải qua hoạn nạn, thậm chí còn ngủ chung trên một cái giường. Nếu nói trong lòng Liễu Phú Ngữ không nghĩ tới cái gì, thì đó là không thể.
Chỉ có điều, Liễu Phú Ngữ hiểu rất rõ tình huống của Tần Dương. Trước nay, phần tâm tư này đều được nén ở trong lòng. Hiện giờ, nhìn thấy cuối cùng Tần Dương và Văn Vũ Nghiên cũng ở bên nhau, sao tâm trạng của cô ấy lại không có nửa điểm dao động chứ?
Xét cho cùng cũng chỉ có thể làm bạn bè thôi.
Trong lòng Liễu Phú Ngữ thở dài một hơi. Cô ấy thật sự rất có hảo cảm với Tần Dương, nhưng lại không muốn chen chân, cũng may tình cảm không sâu. Tuy tâm trạng phức tạp, có chút thương cảm, nhưng cũng không hơn.
“Đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm!”
Tần Dương nhếch miệng cười, duỗi tay vỗ bả vai Liễu Phú Ngữ: “Giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy, trận đánh kia coi như huề nhau.”
Mặt Liễu Phú Ngữ đỏ lên: “Muốn đi thì đi nhanh đi, đừng ngứa đòn.”
Tần Dương cười ha ha, thản nhiên rời đi.
Nhìn bóng dáng Tần Dương, Vân Bạch Linh hơi nhăn mày lại: “Cô cảm thấy anh ta có thể tìm được dược liệu, bình an trở về không?”
Liễu Phú Ngữ im lặng: “Tôi không biết…… Thời gian có hạn, vùng nội địa do người Nossa kiểm soát, quá khó khăn.”
Vân Bạch Linh bỗng nhiên thở dài: “Anh hùng nhiều trắc trở, anh hùng thật sự không dễ làm như vậy, hy vọng anh ta cát nhân tự có thiên tướng!”
“Ừm!”
……
Mai Lạc Y và Detrich cũng không ngăn cản Tần Dương. Đây là Tần Dương tự cứu mạng mình, ai cũng sẽ không ngăn cản.
Bọn họ ngược lại có vài phần hổ thẹn, bởi vì không có cách giúp Tần Dương.
Đừng nói bọn họ, ngay cả tiểu đội của Tần Dương cũng không thể mang đi theo.
Một tiểu đội con người xuất hiện ở khu vực của người Nossa, một khi bị phát hiện, kết quả căn bản không cần nghĩ.
“Cậu dùng Hồng Giáp số 1 đi, kiên cố hơn, sức chiến đấu mạnh hơn. Nếu ký hiệu, thì Hắc Giáp, Lam Lăng, Hoàng Phương và Hồng Tiêu đều có, tự cậu nhìn tình huống mà quyết định. Hai bình năng lượng mang theo cho cậu chắc là cũng đủ chống đỡ cho cậu đi và về, cậu cũng mang theo kiếm Thanh Diệt đi……”
Mai Lạc Y cẩn thận dặn dò: “Cho dù không tìm được, thì cậu cũng phải nhanh chóng trở về, chúng ta lại nghĩ cách khác.”
Tần Dương nhếch miệng cười: “Yên tâm, cho dù tôi thật sự phải chết, thì tôi cũng sẽ không lặng lẽ chết ở góc nào đó đâu, tôi tuyệt đối sẽ khiến người của hành tinh Ba Linh nhớ kỹ tên tôi!”