Chương 2490: Tự cao tự đại
Tần Dương điều khiển Hồng Giáp số 1, yên lặng rời khỏi phi thuyền, đi về phương Bắc.
Tuy rằng bên ngoài cũng có một vòng tuyến phong tỏa, nhưng tuyến phong tỏa này nhiều nhất cũng chỉ có thể phong tỏa lực lượng lớn hoặc phi thuyền ra vào, căn bản không ngăn được cao thủ một mình có thực lực giống Tần Dương, huống chi trên người Tần Dương còn ngụy trang.
Tần Dương thuận lợi xuyên qua tuyến phong tỏa, sau đó chạy như bay về phía bắc tỉnh Thác Đồ.
Người Nossa rõ ràng không biết con người có thể điều khiển Hắc Giáp, ít nhất trong chiến tranh với trăm tộc, trước nay chưa từng phát sinh chuyện như vậy, cho nên căn bản sẽ không có người đi chú ý một Nossa Hắc Giáp vội vàng lên đường.
Tỉnh Thác Đồ cách thành Vân Đỉnh ước chừng 6000 km. Tần Dương điều khiển Hắc Giáp đi vội, có thể nhanh hơn rất nhiều so với ô tô chạy băng băng. Một ngày đi nhanh thì có thể đi 1500 km.
Đại bộ phận thời gian, Tần Dương đều đi trong vùng hoang dã, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đi đường lớn, thậm chí đi xuyên qua thành phố.
Tần Dương phát hiện ngụy trang này của mình thật sự rất không tồi, ít nhất khi hắn tiến vào thành phố của người Nossa sẽ không gặp phải khó khăn nào.
Đối với người Nossa mà nói, mặc Hắc Giáp hành động, đó là trang phục của bọn lính cơ bản. Trên đường, tùy ý có thể nhìn thấy người Nossa mặc Hắc Giáp. Tần Dương đứng ở đầu đường giống như là một giọt nước giữa biển rộng.
Vì để ngăn phiền toái, khi vào thành Tần Dương đã thay ký hiệu Hoàng Tiêu, hơn nữa trên lưng đeo đại kiếm rune. Cho dù trên đường đụng phải tiểu đội binh lính tuần tra, không những bọn họ không tra hỏi, còn sẽ chủ động cúi chào Tần Dương.
Tần Dương rất trấn định tự nhiên đáp lễ, thậm chí còn dò hỏi một chút chuyện từ trong miệng bọn họ. Những binh lính đó đều tất cung tất kính trả lời Tần Dương, căn bản không có chút hoài nghi nào.
Vài ngày sau, Tần Dương tiến vào thành phố Natta ở phía Tây tỉnh Thác Đồ. Đây là một thành phố quy mô cỡ trung bình, ước chừng có hai ba triệu người Nossa.
Đây đã là thành phố gần nhất với vùng nấm Nguyên Sinh sinh trưởng.
Tần Dương cũng không vội vã tiến vào vùng hoang vu, mà là tiến vào khu nội thành Natta. Dọc theo đường đi, khiến hắn càng tâm đắc đối với thân phận che giấu của mình.
Không đến vạn bất đắc dĩ là không thể vướng vào Hồng Tiêu. Tuy rằng chức vị cấp bậc càng cao, mang đến lợi ích càng lớn, nhưng hấp dẫn lực chú ý cũng càng lớn. Mấu chốt nhất chính là trên lưng hắn cũng không có đại kiếm Hồng Quang đánh dấu Hồng Tiêu.
Nossa Hoàng Tiêu đại khái là trung đội trưởng, vậy thì cấp bậc không cao không thấp, không dễ dàng hấp dẫn ánh mắt, đồng thời cấp bậc cũng không tính là thấp, không phải ai cũng có quyền lợi tới tra hỏi hắn. Xét cho cùng, khu vực không có chiến tranh, cơ bản là không có Nossa Hồng Tiêu.
Tần Dương đi dọc theo đường cái rộng lớn, nhìn thấy một tiệm thuốc thì dừng bước chân, nhìn trái nhìn phải, rồi cất bước đi vào.
Tiệm thuốc rất lớn, vài người Nossa đang bận rộn ở bên trong. Nhìn thấy Tần Dương mặc Hắc Giáp tiêu chí Hoàng Tiêu đi vào, một người Nossa đi lên đón, thái độ kính cẩn khom lưng hỏi: “Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?”
Người Nossa cũng phân cấp bậc, địa vị của quân nhân vô cùng cao, cho nên thái độ của những người Nossa bình thường vô cùng kính cẩn. Xét cho cùng, trước mặt không đơn giản là một binh lính bình thường, mà là một vị quan quân.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua toàn bộ tiệm thuốc, dáng vẻ tùy ý hỏi: “Nơi này của các ông có quả Liệt Hỏa, cỏ Ba Lan, nấm Nguyên Sinh không?”
Cỏ Ba Lan cũng là một loại dược liệu hiếm, Tần Dương cũng không cần, nhưng trộn vào với nhau để dò hỏi, chỉ là lo lắng người ta hoài nghi thôi.
Nhân viên của tiệm thuốc nhanh chóng trả lời: “Chỗ chúng tôi có cỏ Ba Lan, nhưng không có quả Liệt Hỏa và nấm Nguyên Sinh.”
Tần Dương lập tức có chút thất vọng, truy vấn nói: “Vậy cậu biết nơi nào có không?”
Nhân viên của tiệm thuốc cung kính trả lời: “Quả Liệt Hỏa là dược liệu sản xuất rượu ngon cao cấp, giá cả đắt đỏ, quán nhỏ của chúng tôi không có loại này, nhưng tiệm thuốc Kars chắc là có, ngài có thể đến đó xem sao.”
“Còn nấm Nguyên Sinh thì tôi cũng chỉ nghe nói qua, nhưng thứ này hình như không có nhiều tác dụng lắm, cũng không có tác dụng gì, chỉ sợ các tiệm thuốc lớn cũng không có.”
Không nhiều tác dụng lắm?
Xem ra người Nossa thật sự không biết bí mật của bí dược sinh mệnh. Nếu không, thì chỉ sợ cũng sẽ không nói không có tác dụng gì.
“Tiệm thuốc Kars mà cậu nói là ở đâu?”
Nhân viên của tiệm thuốc chỉ về phía trước: “Ngay ở phía trước mấy trăm mét, là tiệm thuốc lớn nhất ở nơi này. Tất cả dược liệu cũng là loại tốt nhất. Tuy quả Liệt Hỏa không tính là dược liệu nhưng bọn họ thu mua quanh năm rồi bán cho đám quan chức cấp cao kia.”
Mắt Tần Dương lập tức sáng lên, tuy rằng không tìm được tin tức của nấm Nguyên Sinh, nhưng lại có được tin tức của quả Liệt Hỏa, vậy cũng không tồi.
Tần Dương rời khỏi tiệm thuốc, sau đó theo chỉ dẫn của nhân viên tiệm thuốc, tìm được tiệm thuốc Kars.
Khi bước vào tiệm thuốc, hắn cũng hỏi lại y như vậy, nhân viên của tiệm thuốc Kars lễ phép trả lời: “Đúng vậy, tiệm thuốc của chúng tôi có thu mua quả Liệt Hỏa, nhưng quả Liệt Hỏa của chúng tôi đều là cung cấp cho thành phố, không bán lẻ.”
Tần Dương dò hỏi: “Tôi cần một ít, số lượng cũng không nhiều.”
Nhân viên tiệm thuốc lắc đầu: “Quả thật không còn cách nào. Quả Liệt Hỏa sinh trưởng ở nơi hoang vu, không thể trồng thủ công. Sản lượng ban đầu không lớn. Chúng tôi thu mua dài kỳ, số lượng cũng không nhiều lắm. Đôi khi không thể nhận được một đơn trong một hoặc hai tháng. Chúng tôi đã nhận được một đơn trong hai ngày trước, nhưng đã gửi đến cho thị trưởng Noordin rôi. Hiện giờ, trong tiệm của chúng tôi cũng không còn.”
Tần Dương truy vấn: “Thị trưởng Noordin?”
Nhân viên tiệm thuốc giải thích: “Đúng vậy, thị trưởng Noordin thích nhất quả Liệt Hỏa để sản xuất rượu mạnh, cho nên mỗi lần chúng tôi thu mua được quả Liệt Hỏa thì sẽ đưa đến chỗ ông ta.”
Tần Dương nghĩ một lát, nói: “Nói cách khác hiện tại chỗ thị trưởng Noordin kia có quả Liệt Hỏa đúng không?”
Nhân viên tiệm thuốc do dự đáp: “Chắc là thế, nếu bọn họ còn chưa tiến hành xử lý quả Liệt Hỏa.”
Tần Dương dứt khoát hỏi: “Thị trưởng Noordin ở đâu?”
Nếu biết được tin tức quả Liệt Hỏa, Tần Dương tất nhiên phải tìm được tới tay trước. Nếu không thì ai biết lúc sau còn có thể gặp gỡ quả Liệt Hỏa hay không chứ?
Không phải nhân viên tiệm thuốc đã nói sao, thứ này có khi nhiều, có khi ít, có khi thời gian rất lâu cũng không có, Tần Dương không chờ nổi.
Nhân viên tiệm thuốc chỉ đường cho Tần Dương. Tần Dương sải bước đi đến chỗ ở của thị trưởng Noordin.
Chỗ ở của thị trưởng Noordin rất lớn, ở cửa có hai binh sĩ Hắc Giáp đứng trực. Tần Dương sải bước đi qua: “Noordinh có nhà không?”
Hai gã binh lính nhìn thấy ký hiệu Hoàng Tiêu trên ngực Tần Dương và đại kiếm rune sau lưng hắn, thì vội vàng cúi chào: “Thị trưởng ở nhà, xin hỏi ngài là ai?”
“Tôi là đội trưởng Samael, tìm Noordin có việc thương lượng.”
“Vậy tôi đi thông báo ngay!”
Tuy một Nossa Hoàng Tiêu cũng không coi là quá cao, nhưng cũng tuyệt đối không coi là quá thấp, hơn nữa quân nhân chỉ thuộc quản lý của quân đội, vốn không chịu quản thúc của những quan viên bình thường đó, cho nên cho dù đối phương là một vị thị trưởng, thì cũng có quyền đối thoại bình đẳng.
Tần Dương được khách sáo dẫn vào phòng. Thị trưởng Noordin nhanh chóng xuất hiện, đánh giá Tần Dương một phen, khách khí hỏi: “Không biết đội trưởng Samael từ đâu mà đến, tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Tần Dương nói: “Ta là thuộc hạ dưới trướng tướng quân Mewton, tôi tới đây là muốn bàn bạc một số thứ với thị trưởng Noordin.”