Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2481 - Chương 2491: Người Thằn Lằn?

Chương 2491: Người thằn lằn?
 

Mewton cũng là một trong số những tướng quân của đế quốc Nossa, nổi tiếng không kém gì tướng quân Vansta.

Tần Dương giả vờ làm thuộc hạ của tướng quân Mewton là vì tỉnh Thác Đồ là khu vực phòng thủ của tướng quân Mewton. Mặc dù Mewton không tham gia quản lý hàng ngày, nhưng về cơ bản thì tất cả mọi hoạt động quân sự của tỉnh Thác Đồ đều do tướng quân Mewton quản lý.

Tần Dương mượn tên tuổi của tướng quân Mewton chính là cáo mượn oai hùm.

Mặc dù Noordin là thị trưởng, nhưng nếu so với một tướng quân của một đế quốc đầy quyền lực thì chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Quả nhiên, khi Noordin nghe nói Tần Dương là thuộc hạ của tướng quân Mewton thì thái độ lập tức trở nên khách khí và khiêm tốn, mỉm cười lấy lòng, ánh mắt cũng đầy sự lo lắng.

Bị thuộc hạ của tướng quân Newton tìm đến tận cửa thế này, không lẽ đã gặp phải rắc rối gì rồi?

“Đội trưởng Samael, xin hỏi ngài muốn thứ gì?”

Tần Dương cười nói: “Ngài thị trưởng không cần hoảng hốt như thế, chỉ là chút việc riêng mà thôi. Cần một số món đồ yêu thích của thị trưởng.”

Noordin nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười trả lời: “Chỉ cần là những thứ tôi có, nếu tướng quân Mewton cần thì tôi nhất định sẽ dâng lên. Có thể phục vụ cho tướng quân Mewton là vinh hạnh của Noordin tôi.”

Tần Dương cười ha ha: “Ngài thị trưởng khách sáo quá, vậy thì tôi sẽ nói thẳng luôn. Tôi nghe nói ông mới nhập được một lô quả liệt hỏa, tôi vốn không muốn quấy rầy nhưng tôi đã đi mấy cửa hàng nhưng bọn họ đều nói không có. Tiệm thuốc Karls bên kia nói là vừa cung cấp cho ông một lô hàng, tôi lại không có thời gian chờ, bởi vì dù sao những quả liệt hỏa này không biết bao giờ mới có, có thể là mấy ngày, cũng có thể là mấy tháng...”

“Đồ vật mà đội trưởng Samael nói chính là những quả liệt hỏa kia?”

Noordin thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi mặc dù ông ta rất mạnh miệng nhưng trong lòng lại sợ hết hồn hết vía. Ông ta thậm chí còn nghĩ đến cả người vợ nhỏ dịu dàng quyến rũ vừa mới cưới được mấy hôm kia. Nghe nói tướng quân Mewton rất thích phụ nữ đẹp...

Tần Dương cười ha ha: “Đúng thế, không thì ngài thị trưởng còn tưởng là cái gì?”

Noordin hoàn toàn buông lỏng trái tim đang treo lơ lửng xuống: “Không thành vấn đề, vậy tôi sẽ lập tức đóng gói tất cả những quả liệt hỏa đó lại. Xin hỏi, tôi sẽ giao chúng đến đâu?”

Tần Dương cười: “Ông có bao nhiêu?”

Noordin thận trọng trả lời: “Sản lượng quả liệt hỏa không cao, cũng không thể trồng theo phương pháp nhân tạo. Lần này tôi chỉ có hơn một trăm cân.”

Tần Dương nghe thế thì vô cùng mừng rỡ, hơn một trăm cân là đã quá đủ rồi.

Tesmi đã nói rằng chỉ khoảng năm cân quả liệt hỏa là đủ để chế tạo ra một viên thuốc bí dược sinh mệnh. Vậy thì một trăm cân có thể chế được ít nhất hai mươi viên.

Tần Dương lên tiếng: “Chỉ có hơn một trăm cân thôi à? Hơi ít, nhưng không sao, số lượng không nhiều thì cứ trực tiếp đóng gói đưa cho tôi là xong. Tôi còn muốn đến những thành phố tiếp theo để tìm kiếm những thứ khác.”

Noordin nhanh chóng trả lời: “Được, vậy tôi sẽ cho người chuẩn bị ngay.”

Tần Dương cười: “Hết bao nhiêu tiền thế?”

Noordin cũng cười: “Có thể cống hiến chút gì đó cho tướng quân Mewton là vinh hạnh của tôi. Mấy quả liệt hỏa này thì đáng giá mấy đồng tiền chứ? Coi như đây là chút tấm lòng của tôi với tướng quân Mewton.”

Tần Dương quay đầu nhìn Noordin: “Không lấy tiền thật à? Tôi sẽ trả tiền mà, tướng quân Mewton không đồng ý chiếm tiện nghi của người khác.”

Noordin vội vàng xua tay: “Không lấy, không lấy! Cái này cũng không phải chiếm tiện nghi gì, chỉ là chút quả dại thôi, không đáng tiền.”

Tần Dương cười: “Được rồi, thế thì tôi sẽ không khách sáo nữa.”

Thuộc hạ của Noordin nhanh chóng đóng gói tất cả số quả liệt hỏa vào một cái rương lớn. Tần Dương xách rương lên, thoải mái vác trên lưng, sau đó chào tạm biệt Noordin.

Noordin còn ân cần giữ lại ăn cơm nhưng Tần Dương từ chối.

Sau khi rời khỏi nơi ở của thị trưởng, Tần Dương thở phào một hơi, trong lòng tràn ngập vui sướng. Không tốn chút công sức nào đã lấy được hơn một trăm cân quả liệt hỏa.

Nhưng mà suy nghĩ một chút thì chuyện này cũng chỉ có một mình Tần Dương làm được.

Chính vì từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy cho nên Noordin mới không nghi ngờ có người giả mạo, hơn nữa lại sợ hãi thế lực của tướng quân Mewton nên không cho người kiểm tra thân phận. Dù sao Tần Dương cũng chỉ lấy quả liệt hỏa chứ không phải thứ gì quý hiếm, việc gì phải kiểm tra thân phận khiến đôi bên mất vui?

Coi như dùng tiền để tránh tai họa.

Tần Dương âm thầm cảm thấy đáng tiếc, nấm nguyên sinh không có công dụng gì khác. Bởi vì người Lander giữ bí mật nên người Nossa cũng không biết nấm nguyên sinh có thể dùng làm chìa khóa sinh mệnh, thế nên không kẻ nào thu thập. Nếu không thì Tần Dương cũng có thể dùng thủ đoạn này để lừa lấy nấm nguyên sinh về tay.

Cho dù không lừa được thì cũng có thể cướp được.

Chỉ cần không ở trong khu quân sự trọng yếu thì những biệt thự bình thường trong thành phố làm sao dám ngăn cản một cường giả như Tần Dương?

Tần Dương khiêng rương quả liệt hỏa rời khỏi thành phố, đi về nơi có nấm nguyên sinh. Cũng may những quả liệt hỏa này rất đặc biệt, không bị thối rữa, nếu không thì Tần Dương còn phải mất công nghĩ cách bảo quản để chúng không bị biến chất.

Tần Dương chạy khoảng nửa ngày thì đến khu vực có nấm nguyên sinh mà Tesmi đánh dấu.

Địa hình khu vực này rất đặc biệt, có núi, có rừng, có hồ nước, có đầm lầy... tất cả đều có.

Tần Dương vác một chiếc rương chạy xuyên qua rừng cây, nhanh chóng tìm kiếm nấm nguyên sinh.

Khu vực này vô cùng rộng lớn, tốc độ tìm kiếm của Tần Dương cũng không nhanh được. Hắn tìm hai ngày nhưng vẫn chưa tìm được bóng dáng của nấm nguyên sinh mà ngược lại bị bao nhiêu mãnh thú tập kích.

Những con mãnh thú này vô cùng độc ác, nhưng thực lực của Tần Dương mạnh mẽ, các cuộc tấn công không tạo thành uy hiếp gì cho Tần Dương.

Đến ngày thứ ba, Tần Dương phát hiện ra một đầm lầy lớn đầy sương mù. Nghĩ đến chuyện Tesmi từng nói về người thằn lằn, hắn liền nhanh chóng đi xung quanh đầm lầy.

Đi được khoảng mấy chục mét, Tần Dương bỗng nhiên dừng lại, cả người nghiêng về một bên.

“Vút!”

Một chiếc xiên bằng thép lao ra khỏi sương mù, bay thẳng về phía cổ tần Dương. Sau khi Tần Dương tránh đi thì thứ đó xuyên thủng một thân cây đại thụ, cắm thật sâu vào cây thứ hai.

Tần Dương rút kiếm ra, quát lớn: “Ai?”

Một đoàn bóng đen từ trong sương mù bay ra, hướng về phía Tần Dương đánh tới. Tần Dương nhanh chóng né người tránh thoát.

Những bóng đen đó rơi xuống mặt đất, là bùn nhão.

Cùng lúc đó, một bóng người lao ra khỏi vũng bùn, giống như một bóng ma lao thẳng về phía Tần Dương, chiếc xiên cá đâm về phía Tần Dương vô cùng độc ác và nhanh gọn.

Thanh đao Rune trên tay Tần Dương bổ xuống, vừa vặn đánh trúng cây xiên cá.

“Bùm!”

Giữa cú va chạm âm ỉ, chiếc xiên cá bị chấn động mạnh mẽ. Bóng người kia xoay người nhảy xuống đầm lầy bên cạnh, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.

Tần Dương nhìn đầm lầy đã khôi phục vẻ yên tĩnh, rồi lại nghĩ đến đòn tấn công nhanh như chớp vừa rồi... Chẳng lẽ kẻ vừa tập kích hắn chính là người thằn lằn?
Bình Luận (0)
Comment