Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2482 - Chương 2492: Tôi Giúp Các Người Giết Mãnh Thú

Chương 2492: Tôi giúp các người giết mãnh thú
 

Mặc dù đối phương chỉ tung ra một đòn, nhanh như chớp và vô cùng quyết liệt nhưng Tần Dương vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt của đối phương.

Đó là một người đàn ông vạm vỡ, cao khoảng hai mét rưỡi, trên người phủ đầy vảy như vảy cá, nước da màu xanh đen, đôi mắt rất sắc bén và dữ tợn.

Tần Dương nhìn đầm lầy đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi mở hắc giáp ra, cầm kiếm Thanh Diệt nhảy ra ngoài.

“Tôi biết anh nghe thấy, tôi cũng không phải người Nossa, tôi không có bất cứ địch ý nào. Chắc anh là người thằn lằn sinh sống ở đây đúng không? Tôi từ thành Vân Đỉnh tới... Chúng ta có thể tâm sự một chút được không?”

Tần Dương nói xong thì yên lặng chờ đợi.

Trong đầm lầy yên tĩnh đột nhiên nổi lên ít bọt nước. Cách Tần Dương khoảng mười mét, bùn nước bỗng nhiên tách ra, một người đàn ông từ dưới đầm lầy nổi lên, thò đầu cảnh giác nhìn Tần Dương.

Tần Dương giơ hai tay lên, mỉm cười với người đàn ông đó: “Tôi không có địch ý.”

Người đàn ông kia nhìn Tần Dương một lúc, sau đó cất giọng trầm thấp hỏi: “Ngươi là chủng tộc gì? Ta chưa từng thấy dạng nào như ngươi...”

Tần Dương trả lời: “Tôi đến từ một hành tinh khác, đang ở tại liên minh chống Nossa ở thành Vân Đỉnh. Tôi đến đây muốn tìm chút dược liệu, các thành viên của liên minh chống Nossa đã chỉ tôi tới nơi này...”

Tesmi từng nói, người thằn lằn sống ở nơi này, đời đời kiếp kiếp, không bao giờ đặt chân ra thế giới bên ngoài. Nơi này có hoàn cảnh địa lý ác liệt, hơn nữa cũng không có sản lượng sản xuất gì đặc biệt, ngay cả người Nossa cũng không có hứng thú gì với nơi này, thế nên người thằn lằn mới có không gian sinh tồn. Nói một cách đơn giản, người thằn lằn là một chủng tộc trung lập.

Ai chiếm lãnh thổ của bọn họ, ai công kích bọn họ thì chính là kẻ thù của bọn họ. Còn đâu, bọn họ luôn thờ ơ với thế giới bên ngoài.

Tần Dương tất nhiên không phải kẻ địch của người thằn lằn, hắn chỉ đi ngang qua, muốn chào hỏi một chút mà thôi.

Người thằn lằn kia hơi do dự một lát: “Sao ngươi có thể điều khiển được bộ hắc giáp của người Nossa?”

Tần Dương cười nói: “Bởi vì tôi tương đối đặc biệt, chuyện này nói ra thì dài lắm. Tôi không có ý định quấy rầy cuộc sống của mọi người, tôi cũng không phải kẻ thù của mọi người, tôi chỉ muốn đi tìm thuốc mà thôi. Anh có thể chỉ đường cho tôi không? Nếu được thì tôi vô cùng cảm kích.”

Người thằn lằn lơ lửng giữa đầm lầy, lên tiếng: “Ngươi muốn tìm cái gì?”

“Nấm nguyên sinh.”

Tần Dương nhìn người thằn lằn có thể đứng thoải mái trên đầm lầy như vậy thì vừa kinh ngã vừa thán phục. Đầm lầy đối với nhiều người mà nói là biểu tượng của cái chết, một khi rơi vào đầm lầy thì chỉ có cách chờ chết mà thôi. Nhưng người thằn lằn lại có thể dễ dàng đến và đi trên đầm lầy, đúng là một tài năng chủng tộc rất đặc biệt.

Tần Dương lôi máy chiếu ra, chiếu hình nấm nguyên sinh lên: “Tôi muốn tìm loại dược liệu này, anh sinh sống ở đây thì chắc rất quen thuộc chứ? Không biết anh đã từng nhìn thấy nó chưa?”

Người thằn lằn nhìn kỹ một lúc rồi gật đầu: “Từng thấy rồi.”

Tần Dương vui mừng không thôi, vội vàng hỏi: “Anh từng thấy nó ở đâu?”

Người thằn lằn chỉ về phía sau lưng: “Ở chỗ sâu trong đầm lầy, cách nơi này khoảng một trăm dặm. Nơi đó có một hang động rất lớn, dược liệu này mọc ở cửa hang động. Nhưng trong hang động có một con mãnh thú rất khó đối phó, nó đã ăn không ít tộc nhân của chúng ta.”

Tần Dương nghe được vị trí của nấm nguyên sinh thì cảm thấy chặng đường này dễ dàng hơn không ít. Không sợ nguy hiểm, chỉ sợ không có!

Chỉ cần có thì dựa vào thực lực của Tần Dương chắc chắn sẽ có cách lấy được.

Nhưng Tần Dương cũng không hề xem nhẹ chuyện này, hắn vẫn không quên lúc vừa đặt chân đến hành tinh Ba Linh đã nhìn thấy một con thằn lằn khổng lồ mà một con chim khổng lồ, những con mãnh thú vô cùng hung ác.

Người thằn lằn này từng tấn công Tần Dương, thực lực nhất định không yếu. Nhưng nghe giọng điệu của anh ta khi nhắc đến con mãnh thú kia có chút sợ sệt. Con mãnh thú đó đã ăn không ít tộc nhân của bọn họ, vậy mà bọn họ vẫn không giết con mãnh thú kia, chứng tỏ con mãnh thú này vô cùng hung ác.

“Con mãnh thú đó rất mạnh, mọi người không đánh lại nó?”

Trên mặt người thằn lằn vô cùng phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Nó quá hung ác, chúng ta không phải là đối thủ của nó. Chúng ta đã từng tổ chức săn bắt nó, nhưng nó rất thông minh. Khi chúng ta dốc toàn lực đối phó với nó thì nó sẽ không đấu với chúng ta, nhưng khi chúng ta lạc đàn, chỉ có một mình thì nó sẽ ra tay tấn công...”

Tần Dương không chút do dự lên tiếng: “Anh có thể dẫn đường cho tôi không? Tôi sẽ giúp các anh, tôi chỉ cần nấm nguyên sinh.”

Người thằn lằn nhìn Văn Vũ bằng ánh mắt nghi ngờ: “Chỉ dựa vào ngươi?”

Tần Dương cười nói: “Vừa rồi không phải anh cũng đã ra tay thử thực lực của tôi rồi sao?”

Người thằn lằn nhìn hắc giáp sau lưng Tần Dương: “Hắc giáp của ngươi quá nặng, không vào đầm lầy được đâu, sẽ chìm mất.”

Tần Dương nhếch miệng cười một tiếng: “Không sao, không cần hắc giáp, sức chiến đấu của tôi rất mạnh, hắc giáp chỉ là trang bị để tôi che giấu thân phận mà thôi.”

Người thằn lằn bán tín bán nghi nhìn Tần Dương vài lần, cuối cùng giống như hạ quyết tâm: “Được, vậy ngươi đi theo ta.”

“Chờ chút, để tôi cất hắc giáp đã.”

Tần Dương quay trở lại hắc giáp, sau đó điều khiển hắc giáp vào bụi cây. Hắn giấu kỹ cả hắc giáp lẫn rương quả liệt hỏa kia rồi mới trở lại bên cạnh đầm lầy.

“Hắc giáp bị chìm xuống đầm lầy, tôi cũng sợ mình chìm xuống. Dù sao tôi cũng không có bản lĩnh đi trong đầm lầy như anh.”

Người thằn lằn thu hồi thanh xiên sắt đã ném ra trước đó, trầm giọng nói: “Ngươi đi theo ta, te sẽ chỉ cho ngươi điểm dừng chân. Trong đầm lầy không phải chỗ nào cũng sẽ bị lún.

Tần Dương cười: “Được!”

Tay phải Tần Dương cầm kiếm Thanh Diệt, tay trái cầm một tấm ván gỗ mới tiện tay bổ từ thân cây. Thấy người thằn lằn nhìn sang, hắn nhanh chóng giải thích: “Đề phòng lỡ đâu bị chìm xuống.”

Đây là lần đầu tiên Tần Dương gặp người thằn lằn này. Mặc dù nói người thằn lằn là bộ tộc trung lập, nhưng Tần Dương cũng không dám hoàn toàn tin tưởng. Nếu như bị thụt xuống đầm lầy, hơn nữa đối phương lại ra tay đánh lén thì sẽ vô cùng phiền phức.

Người thằn lằn cũng không để ý đến hành vi của Tần Dương, nhanh chóng nói: “Đi theo ta, mỗi bước đi của ta đều cố định, sẽ có nơi để đứng vững.”

“Được!”

Người thằn lằn dễ dàng băng qua làn nước bùn của đầm lầy, nhìn như một con thằn lằn đang lơ lửng. Ngay sau đó, người thằn lằn đứng ở một khối đó nhô ra khỏi mặt đất, sau đó dùng chiếc xiên chọc chọc mặt đất.

Tần Dương tung người nhảy lên, nháy mắt vượt qua được bảy tám mươi mét, trực tiếp đứng trên miếng đất chỗ chân người thằn lằn.

Mặc dù vẫn lưu lại hai dấu chân nhưng đúng là có thể đứng vững.

Người thằn lằn nhìn Tần Dương bằng ánh mắt kinh ngạc, bất ngờ vì thực lực của Tần Dương.

Tần Dương mỉm cười: “Mời tiếp tục dẫn đường.”

Người thằn lằn tiếp tục đi về phía trước. Tần Dương đi theo anh ta, không ngừng nhảy lên, nhanh chóng đi về chỗ sâu trong đầm lầy.

Ước chừng đi được khoảng mấy chục dặm, trước mắt Tần Dương bỗng hiện lên một thôn xóm, cũng có rất nhiều người thằn lằn đang sinh hoạt.

Hai mắt Tần Dương sáng lên, chẳng lẽ đây là bộ lạc người thằn lằn?
Bình Luận (0)
Comment