Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2483 - Chương 2493: Một Kiếm

Chương 2493: Một kiếm
 

Ngôi làng này được xây dựng giữa vùng đầm lầy, tất cả đều là những ngôi nhà gỗ khá thấp, kiểu dáng cổ xưa.

Phía trên mảnh đất trống là đủ những thanh gỗ có độ dài khác nhau được làm thành kệ, treo đầy các đồ vật.

Quần áo, thịt khô, cá khô, còn có các loại dưa chua...

Có không ít trẻ con đang nô đùa xung quanh, bên trong đầm lầy cũng có trẻ con nô đùa, toàn thân đầy bùn như những con lươn.

Người thằn lằn có thiên phú vô cùng đặc biệt, những đứa trẻ còn bé như vậy mà đã có thể thoải mái chơi đùa trong đầm lầy như những con lươn con chạch.

Sự xuất hiện của Tần Dương lập tức khiến những người thằn lằn kia chú ý.

Không bao lâu, một đoàn người thằn lằn đi tới trước mặt Tần Dương, chặn đường Tần Dương. Người thằn lằn dẫn Tần Dương về giải thích với nhóm người này một chút, sau đó tất cả đều hoài nghi nhìn hắn.

“Còn trẻ thế này thì lợi hại được bao nhiêu chứ? Đi tìm con mãnh thú kia chẳng khác nào chịu chết!”

“Đúng vậy, hắn ta muốn chết cũng không quan trọng, nhưng đừng kéo chúng ta theo.”

Tần Dương không để ý đến sự hoài nghi của đám người này, cười ha hả nói: “Các người có thể cử dũng sĩ lợi hại nhất của các người ra đây so tài với tôi, để xem tôi có năng lực giết chết con mãnh thú kia không.”

Một người thằn lằn cường tráng bước ra khỏi đám đông: “Nếu ngươi đã nói như thế thì ta sẽ thử xem.”

Tần Dương đưa tay làm tư thế mời, vẻ mặt bình tĩnh tự tin.

Những người xung quanh cũng nhanh chóng tránh ra để nhường chỗ cho hai người này.

Người đàn ông kia cầm một chiếc xiên thép, lao về phía Tần Dương với tốc độ cực nhanh, nhằm thẳng ngực Tần Dương.

Tần Dương không rút kiếm ra khỏi vỏ, cùng chiến đấu với người đàn ông kia.

Thực lực của người đàn ông này đúng là rất mạnh, có thể so được với chí tôn sơ kỳ của loài người. Nhưng nếu muốn so với Tần Dương thì vẫn còn kém xa. Tần Dương thậm chí còn không cần mở chiến giáp.

Người đàn ông dốc hết sức tấn công nhưng lại bị Tần Dương dễ dàng cản lại. Đánh liên tục mấy nghiệp, người đàn ông kia đột nhiên dừng lại, nhìn Tần Dương bằng gương mặt đỏ bừng.

“Ta không phải đối thủ của ngươi.”

Những người thằn lằn xung quanh xem mà khiếp sợ, không ai có thể tin được chuyện này. Bởi vì người đấu với Tần Dương là dũng sĩ mạnh mẽ nhất trong bộ tộc của bọn họ, vậy mà không thể ép Tần Dương xuất kiếm!

Sau khi khiếp sợ, ánh mắt mọi người lại ngập tràn hi vọng và chờ mong.

“Ngươi thực sự chỉ đến đây để tìm dược liệu thôi sao?”

Tần Dương cười nói: “Đúng vậy, nếu như các người cảm thấy không yên tâm về tôi thì cứ trực tiếp chỉ cho tôi chỗ của dược liệu là được, một mình tôi sẽ đến, sau đó sẽ lặng lẽ rời đi, giống như chưa từng xuất hiện ở đây.”

Người đàn ông vừa đấu với tần Dương tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Ta dẫn ngươi đi, xin hãy giúp chúng ta giết chết con mãnh thú kia, nó đã ăn thịt rất nhiều người của chúng ta.”

Tần Dương cũng không từ chối, mỉm cười nói: “Các người dẫn tôi đi tìm dược liệu, tôi sẽ dốc hết sức một lần.”

Tần Dương đã được chứng kiến sự hung dữ của những con dã thú hung mãnh ở đây, mặc dù thực lực của hắn cường đại nhưng cũng không dám đánh cược.

“Được! Ta dẫn ngươi đi. Ngoài ra, ta sẽ chuẩn bị một nhóm người...”

Tần Dương lắc đầu: “Không cần, anh dẫn đường cho tôi là tốt lắm rồi, nếu như thực lực không đủ mạnh, càng nhiều người thì càng tăng thêm thương vong!”

Tần Dương cũng không nói dối, cả một nhóm người bao vây mãnh thú, người nào thực lực càng kém thì càng dễ bị thương, thậm chí là mất mạng.

Vừa rồi khi người đàn ông này khiêu chiến với Tần Dương thì những người khác đều không có ý kiến gì, điều này chứng tỏ đây đã là người có thực lực mạnh nhất ở đây rồi. Nếu đã là như vậy, dựa vào thực lực của Tần Dương, thêm vài người hay bớt vài người cũng không ảnh hưởng gì.

“Ngươi có cần nghỉ ngơi một chút không?”

Tần Dương lắc đầu: “Không cần, chúng ta lên đường thôi.”

“Được!”

Người đàn ông vạm vỡ khôi ngô kia rút chiếc xiên thép của mình lên: “Ta tên là Kendy, là chiến sĩ từ phương xa đến, đi theo ta.”

Tần Dương đi theo người được gọi là Kendy này, đi suốt một chặng đường dài, cuối cùng cũng đến hang núi.

“Nhìn thấy hang núi kia không? Con dã thú kia sống ở bên trong, còn dược liệu ngươi muốn tìm ở bên ngoài...”

Tần Dương nhìn xung quanh: “Nơi này có đầm lấy không?”

Kendy lắc đầu: “Xung quanh khu vực này không có đầm lầy. Mặc dù con dã thú kia có thể coi là động vật lưỡng cư, có thể di chuyển trong đầm lầy nhưng bình thường nó vẫn sống ở trên cạn.”

Tần Dương nắm chặt kiếm Thanh Diệt trong tay: “Đi qua đó xem một chút.”

Hai người cùng nhau đi đến cửa hang, Tần Dương chưa nhìn thấy con mãnh thú và Kendy nói nhưng lại nhìn thấy nấm nguyên sinh.

Một đống nấm nguyên sinh mọc ở những khe nứt ở cửa hang. Tần Dương vô cùng kinh ngạc, hắn nhanh chóng chạy tới định hãi những cây nấm này thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, hơn nữa tiết tấu ngày càng mãnh liệt.

“Nó đi ra!”

Kendy quát lớn, sau đó lui về phía sau, giơ cao thanh xiên thép, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía cửa hang.

Tần Dương dừng bước, xoay người nhìn cửa hang.

“Bùm bùm bùm!”

Những tiếng vang nặng nề giống tiếng trống trận gióng lên, càng lúc càng lớn.

Một bóng dáng to lớn lao ra khỏi cửa hang, giống một tia chớp phi thẳng về phía Tần Dương và Kendy.

Hai người nhanh chóng tránh né, bóng dáng kia tung đòn thất bại thì cả người va chạm khiến mặt đất biến thành một cái hố lớn, bùn đất bắn tung tóe.

Tần Dương chăm chú nhìn con dã thú trước mặt. Nó là một con thú to lớn trông như cá sấu, bốn chân thô to như những ngọn hải đăng, cao khoảng mười mét, dài ít nhất bốn mươi mét!

To quá!

Đám mãnh thú ở đây ngày nào cũng ăn chất tăng trưởng mà lớn đấy à?

Con mãnh thú không dừng lại một chút nào, lao thẳng về phía Kendy.

Thân hình Kendy khẽ lóe lên, xiên thép trong tay lao ra nhanh như chớp, đâm vào người con mãnh thú. Nhưng đòn tấn công của một người chỉ ngang với chí tôn sơ kỳ làm sao có thể xuyên thủng lớp da dày của con mãnh thú này cơ chứ!

Kendy cũng không hề ngạc nhiên, cuộn người lộn một vòng, tránh được cái đuôi của mãnh thú, đồng thời hét lớn: “Đao kiếm cũng không xuyên qua được lớp da cứng cáp của nó, chỉ có phía hàm dưới là mềm hơn một chút, cả mắt...”

Kendy còn chưa nói hết câu thì “Keng” một tiếng, trường kiếm của Tần Dương đã được rút ra khỏi vỏ.

Bóng dáng Tần Dương như ma quỷ, trong nháy mắt đã đến bên cạnh mãnh thú khổng lồ, kiếm Thanh Diệt mạnh mẽ tấn công.

Kendy thấy thế thì ánh mắt đầy sự tức giận.

Ta vừa mới làm mẫu cho ngươi, còn nói cho ngươi biết đao kiếm cũng không xuyên thủng được lớp da của nó, nhưng ngươi lại làm như không nghe thấy!

... Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, Kendy đã phải trợn tròn mắt vì khiếp sợ.

Thanh trường kiếm màu xanh kia nhìn cũng không sắc bén lắm, vậy mà lại có thể đâm vào da thịt mãnh thú nhẹ nhàng như dùng dao nóng cắt miếng bơ vậy!

Không chỉ đâm vào mà Tần Dương còn dốc toàn lực, kiếm Thanh Diệt theo miệng vết thương cắt mạnh một cái, thành một lỗ hổng hài hơn mười mét...
Bình Luận (0)
Comment