Chương 2494: Cuối cùng chúng ta cũng đợi được rồi
Tròng mắt Kendy như muốn văng ra ngoài!
Chỉ một chiêu đã làm mãnh thú trọng thương!
Đây là con người sao?
Máu tươi từ lỗ hổng tuôn ra như thác nước, mãnh thú đau đớn gầm lên một tiếng rung chuyển đất trời.
Nó nghiêng người sang một bên, cái đuôi to lớn hung hăng quất về phía Tần Dương.
Tần Dương đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng lách mình qua. Hơn nữa, khi chiếc đuôi xẹt ngang người Tần Dương, kiếm Thanh Diệt lại vung lên.
“Ngao!”
Trong tiếng gầm rú cực lớn, cái đuôi dài hai ba mét rơi trên mặt đất, vẫn đang điên cuồng ngoe nguẩy.
Mãnh thú kêu thảm một tiếng, không dám đấu với Tần Dương nữa mà xoay người muốn chạy vào trong hang.
Tần Dương nhảy lên vượt qua người nó, trực tiếp đứng chặn ở cửa động.
Thân hình của Tần Dương so với mãnh thú rất nhỏ bé, nhưng con mãnh thú này nhìn thấy Tần Dương lại không dám xông tới mà quay đầu chạy về phía đầm lầy.
“Nó muốn trốn vào đầm lầy!”
Kendy tỉnh lại sau sự bàng hoàng vừa rồi, lớn tiếng nhắc nhở Tần Dương.
Tần Dương làm sao có thể để nó trốn vào đầm lầy chứ? Mặc dù thực lực của Tần Dương rất mạnh nhưng lại không có biện pháp chống lại đầm lầy sâu không thấy đáy kia, thế nên nhất định phải ngăn cản nó.
Tần Dương lại tiếp tục nhảy vọt ra, trong nháy mắt đã tiếp cận được con mãnh thú. Kiếm Thanh Diệt lại xuyên qua thân thể của nó.
Ánh kiếm lóe lên, trên người mãnh thú lại xuất hiện thêm một vết thương lớn.
Mãnh thú giống như những con thú bị nhốt, điên cuồng xông lên khắp bốn phương, nhưng lần nào cũng bị Tần Dương ngăn chặn.
Mỗi lần Tần Dương ra tay là trên người mãnh thú lại có thêm một vết thương dài, máu tươi đã sớm nhuộm đầy mặt đất, đến không khí cũng tràn ngập mùi máu tanh.
Kendy sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, cuối cùng tập trung vào thanh trường kiếm trong tay Tần Dương.
Anh ta cũng nhìn ra được, mặc dù thực lực Tần Dương rất mạnh nhưng cũng không thể nào giải quyết nhanh chóng gọn gàng con mãnh thú kia như thế được. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là nhờ vào thanh kiếm này!
Một thanh kiếm rất sắc bén!
Không gì là không phá được!
Con mãnh thú không nhịn được nữa, lao về phía Tần Dương như điên. Lúc này, bóng ma tử vong đã bao trùm lấy nó, nỗi sợ hãi khiến nó quên đi tất cả, chỉ muốn nhanh chóng lao vào đầm lầy!
Ngay lúc con mãnh thú nhảy lên, hai mắt Tần Dương lóe sáng, thân hình nhanh chóng nhảy đến dưới trán con mãnh thú, kiếm Thanh Diệt trong tay lại khẽ vung lên.
Ánh kiếm lóe lên không dứt, chỉ trong nháy mắt, Tần Dương không biết đã chém bao nhiêu nhát kiếm.
Con mãnh thú bay qua đỉnh đầu Tần Dương, cuối cùng cũng nặng nề lao vào đầm lầy. Nhưng nó không chui xuống đầm lầy mà đổ ầm xuống bên cạnh như một đống bùn nhão, thân thể to lớn cố gắng giãy dụa mấy lần, sau đó liền bất động.
Khi cơ thể nó vặn vẹo quay sang bên này, Kendy hoảng sợ phát hiện, ở dưới hàm mãnh thú đã bị cắt thành những đường vuông vức. Khí quản và các mạch máu bị cắt nhỏ, một lượng lớn máu tươi phun ra nhiễm đỏ cả khu vực xung quanh đầm lầy.
“Keng!”
Thanh kiếm tra vào vỏ khiến Kendy tỉnh lại. Anh ta quan sát thanh kiếm của Tần Dương thêm một chút, bỗng nhiên kinh hãi chỉ vào thanh kiếm: “Thánh kiếm! Đây là... Thánh kiếm của người Lander!”
Tần Dương hơi ngạc nhiên: “Anh biết?”
Vẻ mặt Kendy vô cùng kích động: “Thánh kiếm! Thực sự là thánh kiếm! Chúng ta cứ tưởng thánh kiếm đã thất lạc, không bao giờ được nhìn thấy nữa!”
Tần Dương nhìn vẻ kinh ngạc của Kendy thì hơi khó hiểu: “Đây đúng là thánh kiếm của người Lander, nhưng không phải người thằn lằn các anh là trung lập, không tranh quyền sao? Tại sao nhìn thấy thanh kiếm này lại kích động như vậy?”
Kendy hít sâu một hơi, ánh mắt rơi trên gương mặt Tần Dương: “Tần tiên sinh, xin hãy đến bộ tộc của ta một chuyến, ngươi cần biết rõ một số chuyện.”
Tần Dương nâng thanh kiếm trong tay lên: “Chuyện có liên quan đến kiếm Thanh Diệt?”
Kendy trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Được!”
Tần Dương đồng ý, sau đó lại nhìn những cây nấm nguyên sinh bên cạnh: “Nhưng trước tiên tôi phải đào những cây nấm này lên đã, đây là đồ cứu mạng!”
“Đồ cứu mạng?”
Hai mắt Kendy sáng bừng: “Có phải ngươi dùng nấm nguyên sinh để điều chế thuốc không?”
Tần Dương bước đến cửa hang, trải khăn vải ra, vừa hái nấm vừa trả lời: “Đúng vậy.”
“Bí dược sinh mệnh?”
Động tác trên tay Tần Dương dừng lại,quay đầu nhìn Kendy: “Anh biết?”
Sắc mặt Kendy hơi kỳ lạ: “Tất nhiên ta biết rõ, tất cả những chuyện này đều liên quan đến một người. Chờ ngươi đến bộ tộc của chúng ta thì ngươi sẽ biết.”
Tần Dương nhìn vẻ mặt của Kendy. Anh ta rất kích động, nhưng cũng có chút kì quái, rõ ràng không định nói rõ bây giờ.
“Được!”
Tần Dương không nói nhảm nữa, nhanh chóng thu thập nấm nguyên sinh. Số lượng nấm nguyên sinh này đủ để Tần Dương chế tạo ra ít nhất mười viên bí dược sinh mệnh.
Có quả liệt hỏa, cũng có nấm nguyên sinh, Tần Dương cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Hắn gói cẩn thận những cây nấm nguyên sinh này, vác lên lưng rồi hỏi tiếp: “Ở đây còn nơi nào có nấm nguyên sinh nữa không?”
Kendy lại không trả lời câu hỏi này: “Trước tiên ngươi cứ về bộ tộc nghỉ ngơi chút đã.”
Tần Dương thấy Kendy rất kỳ lạ, không biết anh ta muốn nói điều gì với mình. Dù sao Tần Dương cũng là kẻ tài cao gan lớn, hơn nữa nhìn Kendy thì thấy anh ta kích động nhiều hơn chứ không có ý tập kích gì, thế nên gật đầu: “Vậy đi thôi!”
Tần Dương theo Kendy trở lại bộ tộc, những người thằn lằn trong bộ tộc nhìn thấy hai người trở về thì lập tức xông tới, háo hức nhìn hai người.
Kendy giơ tay lên, cao giọng nói: “Con mãnh thú kia đã bị giết chết!”
Tất cả những người thằn lằn lập tức hoan hô, xen lẫn đó là những tiếng khóc.
Tần Dương nghi ngờ nhìn Kendy, Kendy giải thích: “Người nhà của bọn họ đã chết trong miệng con mãnh thú này...”
Tần Dương giật mình.
Kendy chạy đến một ngôi nhà gỗ biệt lập cách đó không xa. Hai phút sau, một người thằn lằn già chống gậy từ từ bước ra ngoài.
Ông lão người thằn lằn kia vừa ra ngoài thì đã chăm chú nhìn thanh kiếm trong tay Tần Dương, gương mặt kích động, ánh mắt mừng rỡ.
“Là nó! Thực sự là nó!”
Trong đôi mắt già nua vẩn đục của ông lão người thằn lằn đẫm nước mắt, hai tay cũng khẽ run rẩy: “Cuối cùng chúng ta cũng đã đợi được rồi...”