Chương 2497: Chiến tranh phá hủy mọi thứ
Ba người nhóm Mai Lạc Y đều căng thẳng nhìn Tần Dương, giống như tìm được dược liệu là có thể lập tức cứu được tính mạng của Tần Dương vậy.
Tần Dương đối diện với những ánh mắt quan tâm này thì khẽ cười: “Tôi tìm được hết rồi.”
Mai Lạc Y thở dài một hơi: “Tìm được hết thì tốt rồi, có phải thế thì bí dược sinh mệnh sẽ được hoàn thành?”
Tần Dương gật đầu: “Dựa theo những gì bọn họ nói thì chắc là không thành vấn đề, chỉ cần một ngày là có thể chế tạo ra.”
Liễu Phú Ngữ vui vẻ nói: “Thế thì tốt rồi, vết thương của cả hai người đều có thể được bình phục.”
Đối với lời trêu chọc của Liễu Phú Ngữ, Tần Dương cũng không đổi sắc, dù sao quan hệ của hai người cũng không tồi.
“Tình hình hiện tại của mọi người thế nào rồi?”
Tần Dương đi hơn nửa tháng, đúng là không biết bên này có tiến triển như thế nào rồi.
Mai Lạc Y cho biết: “Tình hình rất tốt, chúng ta đã đạt được rất nhiều hiệp nghị hợp tác ở liên minh. Dù sao thì chúng ta cũng từ trái đất đến, không có quá nhiều xung đột lợi ích với bọn họ, thế nên có thể hợp tác để cùng phát triển khoa học kỹ thuật. Nói tóm lại là thu hoạch rất lớn, đúng như cậu đã nói, chỉ cần lần này chúng ta có thể thuận lợi trở lại trái đất thì chỉ khoảng mười, hai mươi năm nữa thôi, trái đất sẽ có một diện mạo khác.”
“Nơi này có rất nhiều công nghệ khoa học kỹ thuật tân tiến nhưng lại bị giới hạn bởi nhiều hoàn cảnh khác nhau nên không thể sử dụng những công nghệ này. Nhưng nếu những công nghệ này được mang đến trái đất thì sẽ không có bất cứ hạn chế gì.”
Tần Dương hỏi: “Đó là vì bị người Nossa đuổi giết sao?”
“Cũng có thể nói là như vậy. Bây giờ sinh tồn cũng là một vấn đề của bọn họ, địa bàn cũng là vấn đề, tài nguyên cũng bị chiếm mất, khoa học kỹ thuật không có điều kiện phát triển. Nếu như bọn họ có thể đánh chiếm được nhiều địa phương hơn, có nhiều tài nguyên hơn thì rất dễ xây dựng lại nền văn minh huy hoàng trước đây.”
Mai Lạc Y nói đến chỗ này thì dừng lại, vẻ mặt cảm khái: “Chiến tranh đã hủy hoại tất cả mọi thứ, dựa theo những gì họ nói thì nếu như không có những cuộc chiến tranh kéo dài hàng vạn năm thì hành tinh của bọn họ sẽ vô cùng tươi sáng. Bây giờ đừng nói đến bọn họ, ngay cả Nossa là người thống trị mà cũng lãng phí rất nhiều tài nguyên khoa học kỹ thuật.”
Tần Dương cười ha ha: “Nói đúng ra thì đây là chuyện tốt đối với chúng ta. Nếu như bọn họ phát triển tất cả mọi khoa học kỹ thuật thì bây giờ làm gì còn chuyện của chúng ta nữa? Bọn họ tùy tiện vung tay một cái cũng có thể giết chúng ta rồi, chúng ta căn bản không có cơ hội tới đây.”
Mai Lạc Y cười: “Đúng vậy, tôi chỉ cảm thán một chút thôi. Tiếc cho một hành tinh lớn như thế, các chỗ khác trên hành tinh này khá hoang vu, nếu con người trái đất có thể di dân đến đây thì tốt.”
Liễu Phú Ngữ cười nói: “Nếu chúng ta giúp đỡ bọn họ đánh bại người Nossa thì có lẽ sẽ có được cơ hội này.”
Tần Dương cười: “Đúng vậy, tiếc là chúng ta chỉ có bằng này người, cho dù mang theo vũ khí hạt nhân cũng không thể làm được, nhiều nhất chỉ có thể gây ra một cuộc tấn công có tính răn đe mà thôi. Chúng ta có thể ném bom được mấy nơi cơ chứ?”
Liễu Phú Ngữ phản bác: “Răn đe vô cùng hiệu quả, chỉ có điều người trái đất chúng ta làm gì dám dùng chứ? Nếu dùng chẳng khác nào tất cả mọi người sẽ cùng chết hay sao. Bây giờ bọn họ rất quan tâm đến vũ khí hạt nhân của chúng ta, bởi vì vũ khí hạt nhân có tác dụng rất lớn với bọn họ nên bọn họ mới đồng ý cung cấp cho chúng ta nhiều kỹ thuật như vậy.”
Tần Dương cười híp mắt: “Mặc dù tôi không tham gia đàm phán nhưng tôi nghĩ bọn họ sẽ không đơn giản giao các loại kỹ thuật công nghệ cho chúng ta như vậy đâu, chắc sẽ kèm theo điều kiện gì nữa chứ?”
Mai Lạc Y giải thích cho Tần Dương: “Tất nhiên rồi, nếu như chúng ta mang những khoa học kỹ thuật đó rời khỏi đây thì cũng phải giúp họ làm nổ tung các con đường không gian, từ nay về sau chúng ta không liên quan đến họ, họ cũng không liên quan đến chúng ta. Nói cho cùng thì chúng ta chỉ là người ngoài, không có chút quan hệ nào với họ, bọn họ việc gì phải giúp chúng ta cơ chứ?”
Mai Lạc Y ngừng một chút rồi vỗ vai Tần Dương: “Đi thôi, trở về rồi nói tiếp. Chúng ta cứ chữa khỏi bệnh cho cậu rồi nói những chuyện khác.”
Tần Dương và Mai Lạc Y đi sóng vai nhau: “Bọn họ đâu?”
“Bọn họ đến thành Liệt Thiên rồi, tôi ở lại. Dù sao phi thuyền ở chỗ này cũng không gặp nguy hiểm gì. Tôi sẽ liên lạc với tướng quân nơi này, bảo ông ta cử thuyền đến đón mọi người đến Liệt Thiên.”
“Được.”
Sau một hồi quăng quật, Tần Thiên và tiểu đội của mình cũng đã tới được Liệt Thiên. Sau khi Tần Dương rời đi, bọn họ vẫn ở lại Vân Đỉnh chờ Tần Dương trở về.
Tesmi- người đã từng gặp Tần Dương ở hội nghị bàn tròn nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tần Dương, ngạc nhiên nhìn hắn: “Cậu tìm được hết rồi?”
Tần Dương vẫy tay, các đội viên sau lưng nhanh chóng đặt hai rương chứa dược liệu trước mặt Tesmi.
“Theo số lượng tính toán của ông thì chỗ dược liệu này có thể điều chế được khoảng mười viên bí dược sinh mệnh. Tôi hi vọng có thể lấy được bốn viên, không biết có vấn đề gì không?”
Tesmi vui mừng khôn xiết. Mặc dù bọn họ có phương thức sản xuất nhưng lại không tìm được nguyên vật liệu. Các vật liệu đều bị độc quyền, hơn nữa bọn họ lại không thể thoát khỏi khu vực phong tỏa. Nếu lần này số lượng dược liệu Tần Dương mang về đủ để điều chế được mười viên mà Tần Dương chỉ cần bốn viên thì đối với họ mà nói chính là kiếm lời.
“Không vấn đề, chuyện này tôi có thể đồng ý với cậu. Nhưng trước đó không phải cậu nói chỉ cần hai viên sao?”
Tần Dương thẳng thắn đáp: “Chúng tôi làm rất nhiều chuyện nguy hiểm, lúc nào cũng có thể mất mạng. Lấy thêm hai viên để dự bị, lúc nguy cấp còn có thể cứu được một mạng.”
Hắn ngừng một chút, sau đó bổ sung thêm: “Sau khi tôi chữa trị xong sẽ rời đi làm chút chuyện, nếu thuận lợi thì có lẽ sẽ mang về được thêm chút dược liệu nữa.”
Hai mắt Tesmi sáng bừng: “Cậu còn có thể mang thêm dược liệu về?”
Tần Dương mỉm cười: “Cái này thì không dám hứa, chỉ là có khả năng mà thôi. Lần này tôi trở về khá vội, cũng không có thời gian tìm nhiều, dù sao mạng người quan trọng hơn. Chờ chữa trị xong xuôi thì tôi mới có thời gian tìm thêm.”
Tesmi nghe xong thì vô cùng kích động. Đây là thần dược của bọn họ, nếu như có thêm nhiều hơn thì tính mạng của mọi người càng được đảm bảo.
“Được, chỉ cần cậu có thể mang thêm nhiều dược liệu về thì chúng tôi nhất định không bạc đãi cậu.”
Trong lòng Tần Dương đã sớm có tính toán, nhưng bây giờ hắn chưa nói ra. Dù sao phương pháp chế tạo bí dược sinh mệnh nằm trong tay bọn họ, bây giờ mà nói thì hắn sẽ rơi vào thế bị động. Thế nên tạm thời chưa nói vội, như thế thì đối phương sẽ càng tích cực giúp đỡ hắn hơn.
“Được rồi, bây giờ tôi cần làm gì đây?”
Tesmi cười: “Cậu không cần phải làm gì cả, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chỉ mất một ngày là chế xong thuốc thôi. Làm xong tôi sẽ mang đến cho cậu, đến lúc đó cậu có thể hoàn toàn khỏe mạnh.”