Chương 2496: Không ăn được thì đạp đổ
“Chà, bây giờ kiếm ở đây, các ông muốn làm gì?”
Mặc dù ông lão người thằn lằn không biết thứ Morat để lại là cái gì, nhưng đây là chuyện liên quan đến sống chết của rất nhiều người, hơn nữa Tần Dương cũng rất tò mò về nơi này nên chủ động đề cập đến.
Ông lão người thằn lằn nhìn về phía Tần Dương: “Ngươi đồng ý cho chúng ta mượn kiếm sao?”
Tần Dương hỏi: “Kiếm sẽ không bị phá hủy chứ?”
Ông lão người thằn lằn lập tức lắc đầu: “Tất nhiên là không.”
Tần Dương cười sảng khoái: “Vậy là được rồi. Tôi có thể phối hợp với các người, nhưng tôi muốn được tham gia chuyến thám hiểm này.”
Ông lão người thằn lằn lập tức do dự: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.”
Tần Dương lắc lắc thanh kiếm trong tay: “Theo lý mà nói, chuyện tồn vong của bộ tộc người thằn lằn đúng là không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ là một người khách đến từ hành tinh khác, hưng suy thành bại ở nơi này đối với tôi mà nói đều không phải chuyện quan trọng.”
Tần Dương không có giao tình gì với người thằn lằn, hắn bằng lòng phối hợp là vì muốn khám phá bí mật nơi Morat để lại.
Tất nhiên Tần Dương sẽ không cướp đoạt những thứ có thể giúp ích cho bộ tộc người thằn lằn, nhưng những thứ khác thì hắn sẽ không khách sáo, ví dụ như khả năng tồn tại truyền thừa Morat?
Đúng là người thằn lằn đã giúp Tần Dương tìm được nấm nguyên sinh, nhưng Tần Dương cũng đã giúp bọn họ chém chết con mãnh thú luôn uy hiếp nơi này. Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, không ai nợ ai.
Vẻ mặt của ông lão người thằn lằn và Kendy vừa lúng túng vừa khó coi. Nhưng bọn họ đều biết những gì Tần Dương nói là sự thật.
Đừng nói bây giờ kiếm Thanh Diệt đang ở trong tay Tần Dương, cho dù có ở trong tay người Lander thì họ cũng chưa chắc đã giao thánh kiếm của mình ra cho người khác mượn. Dù sao thì người thằn lằn không tranh quyền đoạt thế, không tính là liên minh, thế thì người Lander việc gì phải giúp đỡ người thằn lằn?
Ông lão người thằn lằn trầm ngâm một lát: “Được rồi, ta có thể đồng ý với yêu cầu này của ngươi, nhưng ngươi cũng phải hứa rằng không được động vào đồ vật liên quan đến sống chết của người thằn lằn chúng ta. Nếu như ở đó còn thứ đồ vật gì khác thì chúng ta có thể thương lượng.”
Tần Dương cười: “Thương lượng?”
Ông lão người thằn lằn trầm mặt: “Chẳng lẽ ngươi định trực tiếp chiếm thành của mình sao?’
Tần Dương thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Tôi vừa nói rồi, tôi chỉ là khách qua đường, không liên quan gì đến chuyện tồn vong của bộ tộc các ông, dù sao thì sau đó tôi cũng sẽ về trái đất. Tôi chỉ có thể hứa không động vào đồ liên quan đến sống chết của các người, còn những đồ vật khác tôi có quyền lực chọn ưu tiên. Yên tâm, tôi chỉ lấy những thứ có ích với tôi mà thôi.”
Ông lão người thằn lằn cũng nghiêm túc hỏi: “Nếu chúng ta không đáp ứng thì sao?”
Tần Dương bình tĩnh, vẻ mặt không chút sợ hãi: “Vậy thì mọi chuyện chấm dứt ở đây, chúng ta ai đi đường nấy, chuyện này tôi cũng không thiệt gì.”
Ông lão người thằn lằn biến sắc, Tần Dương nói đúng, nếu nói chuyện không hợp thì hắn hoàn toàn có thể phủi mông bỏ đi. Dù sao nơi này cũng không có chuyện của hắn, hắn cũng không có gì để mất.
Tần Dương không sao, nhưng người thằn lằn sẽ bị diệt vong!
Ông lão người thằn lằn không biết nơi mà Morat nói ở đâu, cũng không biết ở đó có đồ vật gì. Chỉ là trực giác nói cho ông ta biết, những thứ mà Morat lưu lại không chỉ là một thứ có thể giúp ích cho bộ tộc người thằn lằn. Thế nên ông ta mới không muốn dẫn Tần Dương đi.
Đáng tiếc, Tần Dương lại là người không ăn được thì đạp đổ.
Ông lão người thằn lằn cuối cùng cũng nhận ra mình không có cách nào qua mặt Tần Dương, bởi vì kiếm Thanh Diệt đang nằm trong tay hắn. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là thực lực của Tần Dương rất mạnh, không ai có thể địch nổi, thế nên dùng vũ lực cướp kiếm cũng là điều không thể.
“Được rồi, ta có thể đồng ý với ngươi. Ngươi không được động vào đồ liên quan đến sống chết của bộ tộc ta, còn những thứ khác ngươi có quyền lựa chọn ưu tiên.”
Ông lão người thằn lằn nói thêm: “Chúng ta không biết ở đó có gì. Nếu như chỉ có một món đồ khác thì nó đương nhiên thuộc về ngươi, nhưng nếu có nhiều món đồ khác thì ta hi vọng chúng ta mỗi người một nữa, cũng giống như ngươi bỏ kiếm ta bỏ phương pháp...”
Tần Dương cười ha ha, ôm kiếm Thanh Diệt: “Nhưng tôi không có mối lo diệt tộc.”
Ông lão người thằn lằn bị Tần Dương nói cho cứng họng: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Tần Dương sảng khoái trả lời: “Rất đơn giản, trừ những thứ liên quan đến sống chết của các ông, những thứ còn lại tôi đểu muốn chọn. Tôi sẽ lấy tất cả những thứ tôi muốn, thứ gì không muốn thì để lại cho các ông. Yên tâm đi, không phải cái gì tôi cũng để ý đâu.”
Ông lão người thằn lằn mặc dù bị người khác khống chế vô cùng khó chịu nhưng lại không thể làm gì được.
Thực ra Tần Dương cũng không có ý định lấy tất cả mọi thứ, nhưng chỉ nói trước đoạn hậu mà thôi.
“Được rồi, ta đồng ý!”
Sau khi Tần Dương và ông lão người thằn lằn đạt được thỏa thuận thì hắn cũng không nhiều lời nữa: “Được, vậy bây giờ tiến hành luôn chứ?”
Ông lão người thằn lằn lắc đầu: “Bây giờ chưa đến lúc, phải đợi đến đêm trăng tròn, sau đó sử dụng phương pháp đặc biệt thì mới có thể sử dụng kiếm Thanh Diệt.
Tần Dương nhíu mày: “Bao lâu nữa mới đến trăng tròn?”
“Hai mươi hai ngày.”
Tần Dương lắc đầu: “Lâu quá, tôi không chờ được.”
Ông lão người thằn lằn lo lắng: “Ngươi có việc gấp sao?”
“Tôi phải trở lại liên minh chống Nossa để giao dược liệu. Hay là thế này, tôi về trước, chờ khi tôi giải quyết xong mọi chuyện sẽ quay lại. Ông yên tâm, tôi cũng rất tò mò thứ mà Morat để lại.”
Ông lão người thằn lằn nghe Tần Dương nói muốn rời đi thì vội vàng hét lên: “Vậy ngươi có thể để kiếm ở lại đây không?”
Tần Dương lắc đầu.
Tất nhiên hắn không thể nào để kiếm Thanh Diệt ở lại. Đừng nói để lại, cho dù giao cho Kendy thì hắn cũng không yên tâm. Thanh kiếm này ở trong tay cao thủ là có thể phát huy được siêu năng lực.
Ông lão người thằn lằn nói hết lời nhưng cũng không thuyết phục được Tần Dương, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Được rồi, vậy chúng ta chờ ngươi. Ngươi nhất định phải quay trở lại, vận mệnh của cả bộ tộc chúng ta đều nằm trên thanh kiếm này.”
Ông ta rất muốn giữ Tần Dương ở lại, nhưng Tần Dương vô cùng mạnh mẽ, lại có trong tay kiếm Thanh Diệt. Một mình hắn có thể chém chết mãnh thú thì tất cả những người ở đây đều không phải đối thủ của hắn.
Nếu cưỡng ép quá mức, Tần Dương ra tay thì chẳng khác này ném chuột vỡ bình quý.
Tần Dương nghiêm túc cam kết: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ quay trở lại. Nhanh thì là tháng này, chậm thì là tháng sau.”
Tần Dương và ông lão người thằn lằn nói chuyện xong thì rời khỏi đầm lầy. Ban đầu ông lão còn định để Kendy đi theo để giám sát và đốc thúc nhưng lại thôi. Bởi vì Tần Dương có thể nguy trang để vượt qua tuyến phong tỏa, còn người thằn lằn không có bản lĩnh đó.
Sau khi Tần Dương rời khỏi đầm lầy thì cầm nấm nguyên sinh và quả liệt hỏa nhanh chóng lên đường, vượt qua tuyến phong tỏa của người Nossa, trở về thành Vân Đỉnh.
Khi Tần Dương đến gần phi thuyền thì Mai Lạc Y dẫn theo Vân Bạch Linh và Liễu Phú Ngữ đến đón, vẻ mặt kinh hỉ: “Sao rồi, tìm được dược liệu chưa?”