Chương 2512: Sao lại quen thuộc như vậy chứ?
Khối kim loại này cũng không quá lớn, ước chừng chỉ cao khoảng một mét, được đặt ở trung tâm của căn phòng.
Tần Dương đi đến bên cạnh khối kim loại, nhìn kỹ một lúc, lại không nhìn ra manh mối gì.
“Chính là cái này sao?”
Ánh mắt ông lão người thằn lằn kích động: “Đúng vậy, chỉ cần cắm kiếm vào bên trong cái này vào đêm trăng tròn, thì sẽ xuất hiện một số tin tức. Những tin tức đó sẽ chỉ rõ nơi chúng ta muốn tìm.”
Tần Dương tò mò hỏi: “Ngay cả khe cũng không có, sao cắm được?”
Ông lão người thằn lằn đi đến trước khối kim loại, sau đó sờ soạng trên đó. Sau một lúc lâu, cũng không biết rốt cuộc ông ta sờ đến chô nào, dùng sức ấn một cái, khối kim loại đột nhiên vang lên âm thanh răng rắc.
Tần Dương theo bản năng lui ra phía sau một bước.
Bề mặt nhẵn bóng của khối kim loại đột nhiên nứt ra bốn khe hở. Bốn khe hở này lùi dần về phía bốn góc, sau đó ở chính giữa lộ ra một khe hở dài và rộng khoảng 20 cm. Trừ khe hở trong chỗ hổng này ra thì không còn vật gì khác.
Tần Dương nhìn thấy cái khe có cảm giác quen thuộc kia, ánh mắt hơi ngạc nhiên. Không phải phương thức thiết kế của cái khe này giống lối vào trên bức tường của kho báu mà mình nhìn thấy ở sa mạc sao?
Tần Dương chỉ cái khe kia: “Cắm kiếm Thanh Diệt vào trong đó sao?”
Ông lão người thằn lằn gật đầu nói: “Đúng vậy, đêm trăng tròn cắm vào là được.”
Tần Dương cũng không vội vã ra tay, mà chỉ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Chờ!”
Ánh mắt ông lão người thằn lằn nóng rực: “Morat nói với bọn ta là vào đêm trăng tròn, cắm thanh kiếm này vào trong đó. Sau đó chờ đợi ánh trăng dâng lên, đáp án tự nhiên sẽ xuất hiện. Còn đáp án xuất hiện như thế nào, thì ta cũng không biết, nhưng nếu toàn bộ nơi này đều bình thường, thì ta nghĩ lúc sau toàn bộ cũng sẽ có đáp án.”
Tần Dương ồ một tiếng, hơi do dự, đột nhiên hỏi: “Nhỡ may, tôi nói là nhỡ may, nhỡ may không có phản ứng gì thì sao?”
Ông lão người thằn lằn biến sắc, chợt cười khổ nói: “Nếu thật sự là như vậy, thì đó chính là trời diệt bộ tộc người thằn lằn bọn ta, nhưng lúc bọn ta đã tuyệt vọng, sắp diệt vong, thì thanh kiếm vốn đã bị đưa tới hành tinh bên ngoài lại thần kỳ trở về. Ta tin vận mệnh đã định, vẫn là có sự sắp xếp, cho nên ta tin nhất định sẽ xuất hiện kết quả tốt.”
Tần Dương cười: “Được, hy vọng là như thế.”
Ngẫm lại lời của ông lão người thằn lằn nói thì thật sự hơi huyền diệu. Chờ đợi thời gian dài như vậy, bọn họ đã từ chờ mong biến thành tuyệt vọng. Thời gian qua đi dài như vậy, không sớm cũng không muộn, ngay lúc bọn họ sắp hoàn toàn diệt vong, thì mình lại mang theo thanh kiếm này đến hành tinh Ba Linh.
Vận mệnh huyền diệu khó giải thích, vận mệnh tuyệt không thể tả.
“Vậy chúng ta chờ xem.”
Mọi người ở lại ngọn núi này hai ngày, cuối cùng cũng đợi đến đêm trăng tròn.
Sắc trời vừa tối, ông lão người thằn lằn đã gấp không chờ nổi kêu Tần Dương vào: “Hiện tại có thể cắm kiếm vào rồi.”
Tần Dương cũng không nhiều lời, rút kiếm Thanh Diệt ra, cắm xuống theo khe kim loại.
Vừa khít!
Đây rõ ràng chính là dùng thanh kiếm này làm khuôn mẫu, nếu không, thì sao có thể vừa khít như thế?
Kiếm xuống dưới đáy, bên trong khe kim loại có một số động tĩnh cơ học, giống như chạm vào cơ quan trong khe kim loại.
“Ầm ầm ầm!”
m thanh nặng nề vang lên dưới mặt đất, toàn bộ căn phòng kim loại dường như cũng theo đó mà rung lên.
Tần Dương ngó trái ngó phải: “Chắc sẽ không sụp chứ?”
Ông lão người thằn lằn và một đám chiến binh cũng hơi kinh hoảng nhìn trái nhìn phải, nhưng nửa ngày sau, tất cả động tác đều dừng lại.
Toàn bộ lại khôi phục yên tĩnh.
Tần Dương đi vào vài bước, không phát hiện xung quanh có động tĩnh gì: “Đây là xảy ra chuyện gì, giống như chưa từng có phản ứng gì vậy.”
Ánh mắt ông lão người thằn lằn cũng hơi nghi hoặc, nhưng cũng không quá sốt ruột: “Chắc là còn chưa tới thời điểm, chúng ta chờ xem.”
“Được!”
Thời gian trôi qua từng phút, mặt trăng dần dần nhô lên đến độ cao nhất, nỗi lo âu trong mắt ông lão người thằn lằn càng ngày càng nồng đậm.
Tần Dương nhìn thời gian, đã tới nửa đêm rồi. Trong lòng hắn không khỏi nói thầm, chắc không phải Morat lừa dối tộc người thằn lằn chứ, hoặc là thời gian trôi qua lâu lắm rồi, cơ quan nơi này hoặc là đồ vật gì đó mất đi hiệu lực chăng?
Tần Dương không nói gì, bởi vì hắn nhìn ra ông lão người thằn lằn đã bắt đầu nôn nóng, không cần phải đi đi kích động ông ta.
Lại một lát sau, ông lão người thằn lằn ngồi không yên được nữa. Cứ một lát lại đi ra ngoài nhìn ánh trăng, một lát lại trở về: “Sao không có phản ứng vậy, chẳng lẽ có chỗ nào sai sao?”
Tần Dương chớp mắt: “Chắc không phải là ánh trăng bị cây đại thụ bên trên che khuất chứ?”
Ông lão người thằn lằn hơi sửng sốt, nói: “Chuyện này không thể. Lúc trước, mật thất này chính là dưới mặt đất, chắc không có ảnh hưởng mới đúng chứ?”
Ông lão người thằn lằn suy nghĩ nửa ngày, đang chuẩn bị kêu đám người Kendy đi đốn cây, thì trong phòng lại đột nhiên răng rắc một tiếng.
Một bức tường kim loại trong mật thất bỗng nhiên nứt ra.
Không, phải nói chuẩn xác là mở ra rồi.
Một khung cửa cao ba bốn mét lộ ra, bên trong lại có ánh sáng trắng dịu truyền ra.
Tần Dương mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn cánh cửa bỗng nhiên xuất hiện kia.
Ông lão người thằn lằn lập tức lộ ra kinh hỉ: “Có động tĩnh rồi, tin tức Morat để lại cho chúng ta khẳng định là ở trong này, chúng ta đi xem thôi!”
Tần Dương nhìn thoáng qua kiếm Thanh Diệt, quyết định tạm thời không rút ra. Hắn và ông lão người thằn lằn cùng với đám người Kendy đi đến phía thông đạo vừa xuất hiện.
Thông đạo vậy mà lại dài ngoài dự đoán, ít nhất phải đến 200 mét. Toàn bộ thông đạo đều cấu thành từ kim loại, không có bất kỳ dấu hiệu mòn nào.
Cách một khoảng trên vách tường kim loại là có một chiếc đèn, chiếu sáng toàn bộ thông đạo.
Tần Dương vừa đi, vừa cảm thấy rất huyền bí.
Một mật thất còn sót lại từ hàng vạn năm trước, giờ được mở ra lại là ngọn đèn dầu huy hoàng như thế này?
Phía dưới sẽ có cái gì?
Tần Dương càng cảm thấy suy đoán lúc trước của mình là chính xác, chỉ sợ Morat thật sự lừa dối tộc người thằn lằn.
Sự lừa dối này không phải là nói ông ta không để lại đồ vật, mà là tin tức ông ta nói sẽ xuất hiện ở nơi đó, ngụ ý chính đặt đồ vật ở chỗ khác nơi ở của ông ta, nhưng hiện giờ xem ra, quy mô nơi này lớn như vậy, công nghệ cao như vậy, sao lại chỉ là đặt một tin tức chứ?
Nếu chỉ là một vị trí, thì cần làm thông đạo lớn đến như vậy sao?
Có lẽ, nơi này chính là nơi mà Morat nói, ngay ở phía dưới căn phòng kia!
Xuyên qua thông đạo, trước mắt mọi người sáng ngời.
Đây là một không gian khổng lồ với đường kính vài trăm mét, các bức tường và trần nhà xung quanh được làm bằng các tấm kim loại, mà trong căn phòng lớn này có đủ loại dụng cụ kim loại. Giờ phút này, tất cả đèn trên những loại dụng cụ kim loại đó lại phát sáng, cho thấy chúng đang hoạt động!
Tần Dương đương nhiên không tin những dụng cụ này đã hoạt động mấy vạn năm, chỉ có một cách giải thích, đó là sau khi khởi động cơ quan, thì những dụng cụ này đã khôi phục hoạt động dựa theo trình độ nhất định.
Kéo dài qua vạn năm, vậy mà còn có thể hoạt động bình thường?
Đỉnh!
Tần Dương nhìn qua toàn bộ không gian, bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt hắn dừng trên một chiếc hộp kim loại hình chữ nhật cực lớn ở trung tâm…
Xung quanh chiếc hộp kim loại này được kết nối nhiều loại dụng cụ khác nhau, nhưng khi Tần Dương nhìn lướt qua lại có cảm giác quen thuộc.
Sao mình hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi?