Chương 2511: Mật thất vạn năm như mới
Tần Dương lại điều khiển chiếc Hắc Giáp Hoàng Phương kia rời khỏi thành Vân Đỉnh.
Mấy ngày sau, Tần Dương lại đi tới khu đầm lầy của người thằn lằn sinh sống. Hắn mới tới gần đầm lầy, liền có một người thằn lằn hiện thân lên từ đầm lầy. Sau khi xác nhận thân phận của Tần Dương, liền dẫn Tần Dương đi tới khu tập trung của người thằn lằn.
Chiến binh Kendy xuất hiện trước tiên, biểu cảm kích động: “Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, bọn ta vẫn luôn đợi ngươi.”
Tần Dương cười nói: “Không phải vẫn chưa tới đêm trăng tròn sao, tôi nói rồi muốn tới thì nhất định sẽ tới.”
Kendy cười khổ nói: “Ngươi không phải bọn ta, không hiểu tầm quan trọng của chuyện này đối với bọn ta. Đây là chuyện liên quan đến tồn vong sinh tử của toàn bộ tộc bọn ta. Bọn ta chờ vạn năm, một ngày lại một ngày. Hiện giờ đã gặp phải chuyện diệt vong toàn bộ tộc, bọn ta có thể không thấp thỏm sao?”
Tần Dương hiểu rõ gật đầu: “Được, không phải nói nhiều lời nữa. Tôi tới rồi, tiếp theo làm như thế nào?”
Kendy kích động nói: “Ta đã chuẩn bị đội ngũ, chỉ cần ngươi đến, chúng ta liền có thể xuất phát. Trước tiên đến khu vực kia, chuẩn bị sớm. Nếu không, nhỡ may bỏ lỡ thì phải chờ tháng sau…… Một ngày bọn ta cũng không muốn đợi nữa.”
“Được, tôi nghe theo sắp xếp của các anh.”
Kendy thấy Tần Dương phối hợp như thế, lập tức rất vui vẻ: “Ngươi đường xa mà đến, nghỉ ngơi một chút trước, sáng mai xuất phát.”
“Được!”
Sau khi Tần Dương nghỉ ngơi một đêm ở trong bộ lạc người thằn lằn, ngày hôm sau mọi người liền chuẩn bị xuất phát.
Lúc trước, vị trí mà Morat để lại cho người thằn lằn không quá xa bộ lạc người thằn lằn, chỉ có hai ba ngày hành trình. Nói cách khác, tộc người thằn lằn vẫn ở khoảng cách gần nơi này nhất để bảo vệ và chờ đợi.
May mắn, tuy nơi này cũng bị người Nossa chiếm đóng, nhưng là vùng núi non hoang vu, không cần lo lắng sẽ bị người Nossa can thiệp.
Hơn nữa, ngay cả khi người Nossa xuất hiện, thì “Nossa Hoàng Phương” do Tần Dương ngụy trang cũng có thể tìm đủ lý do để qua cửa.
Ba ngày sau, Tần Dương cùng với đội thám hiểm được thành lập bởi hai mươi chiến binh thằn lằn và trưởng lão thằn lằn đến địa điểm đã định.
Tần Dương đứng trên sườn núi, nhìn xung quanh.
Đây là nơi hoang vu, vô cùng hẻo lánh. Các loại cây cối mọc lan tràn, mỗi một cây này có thể đã trải qua hàng trăm năm trở lên, cực kỳ to lớn, mà giữa những cây lớn này có một cây đại thụ che trời, giống như vua của các loài cây ở đây.
Xung quanh đây dường như không có bất kỳ sự khác thường nào, nó chỉ là những ngọn đồi và rặng núi cằn cỗi, cũng không nhìn ra bất kỳ chỗ nào kỳ lạ.
“Chính là nơi này sao?”
Trưởng lão người thằn lằn run rẩy đứng bên cạnh Tần Dương, ánh mắt kích động, rõ ràng là bộ tộc người thằn lằn đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
“Là nơi này, nhưng lại là ở trong ngọn núi sau lưng chúng ta.”
Tần Dương quay người, nhìn ngọn núi xanh um tươi tốt kia, khó hiểu nói: “Trong núi? Chỉ nhìn thấy cây cối đầy núi, không có gì khác thường mà.”
Ông lão người thằn lằn mỉm cười nói: “Nhìn không có gì khác thường thì đúng rồi. Lúc trước, bọn ta phòng ngừa lối vào bị những người khác phát hiện, cho nên trực tiếp phong kín lối vào, sau đó đánh dấu trên một thân cây……”
“Một thân cây?”
Tần Dương nhìn cây cối đầy núi kia, sau đó lại nhìn trên cây đại thụ che trời kia, khiếp sợ hỏi: “Một thân cây mà ông nói sẽ không phải chính là cây lớn nhất kia chứ?”
“Đúng vậy!”
Trong ánh mắt ông lão người thằn lằn đầy hồi ức: “Một vạn năm, dù cây cối trường thọ cũng phải gặp cái chết. Mỗi một lần chết, bọn ta sẽ bổ sung một cây. Bọn ta đã trồng cây này 2271 năm rồi.”
Đại thụ nghìn năm!
Trong lòng Tần Dương khiếp sợ không thôi: “Bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”
“Đào bùn đất, tìm ra cửa đá ẩn dưới gốc cây, tiến vào sườn núi.”
“Ồ, được!”
Dưới sự chỉ điểm của ông lão người thằn lằn, hai mươi chiến binh người thằn lằn đã tìm được vị trí, sau đó bắt đầu công việc khai quật.
Những chiến binh người thằn lằn đó đều là chiến binh thực lực cường đại. Một quyền một chưởng giáng xuống là tạo thành một cái hố to. Một đám người cùng ra tay, phía dưới cây đại thụ che trời kia nhanh chóng xuất hiện một hang động rất lớn thông ra ngoài.
Hang động này dẫn thẳng đến trung tâm của rễ cây đại thụ. Không cần tốn nhiều thời gian, một cánh cửa kim loại khổng lồ đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Tần Dương mở to hai mắt, nhìn về phía cánh cửa bị dính bùn đất nhưng không hề có chút nào bị ăn mòn.
Đây không phải cánh cửa mà mình từng nhìn thấy trong đống đổ nát dưới đáy biển ở trên Trái Đất sao?
Chính là cùng loại công nghệ, vạn năm không mòn!
Nền văn minh đã mất đó là sự nâng cấp các loại khoa học kỹ thuật khác nhau dưới sự chỉ điểm của người Lander. Không cần nghĩ cũng biết rằng người Lander trên hành tinh Ba Linh đã cực kỳ thành thạo loại công nghệ này.
Bị ngâm trong nước biển nghìn năm, vùi trong bùn đất nghìn năm, không hề có một chút mòn, quả thật là quá kinh ngạc!
Một nhóm chiến binh người thằn lằn đã hoàn toàn rửa sạch cánh cổng. Bên phải cánh cổng là một hàng lỗ tròn to bằng quả bóng bàn.
Ông lão người thằn lằn móc ra một thứ tương tự như một chiếc cán kim loại từ trong ngực, đi lên phía trước, cắm chiếc cán kim loại này vào lỗ thứ tư từ trên xuống dưới.
“Đây là chìa khóa mở cửa, luôn nằm trong tay tộc người thằn lằn bọn ta. Nếu bộ tộc người thằn lằn đánh mất chiếc chìa khóa này, thì sẽ không bao giờ mở được cánh cửa. Nếu mạnh tay phá cửa hoặc đi vào từ những nơi khác, thì nơi này sẽ hoàn toàn bị nổ mạnh. Tất cả hóa thành hư vô, ngay cả những kẻ xâm nhập cũng sẽ bị nổ chết.”
Tần Dương chớp mắt: “Morat nói với các ông, theo như lời ông ta nói, các ông phụ trách chìa khóa vào cửa, người Lander nắm giữ kiếm, hai bên hợp nhất mới có thể mở ra tất cả cơ quan ở đây. Sau đó, có được vị trí chuẩn xác của nơi đó?”
Ông lão người thằn lằn gật đầu: “Morat đã nói với ta như vậy, nhưng cụ thể sau khi mở ra sẽ xuất hiện cái gì thì bọn ta cũng không biết.”
Tần Dương gật đầu, không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Làm phô trương như vậy chỉ vì để lại một tin tức?
Cửa kim loại to lớn chậm rãi mở ra, lộ ra hang động đen nhánh.
Mọi người cũng không vội vã tiến vào, chờ sau khi thông gió một lúc, lúc này mới cầm thiết bị chiếu sáng đi vào.
Tần Dương đi theo mọi người tiến vào hang động, ánh mắt nhìn khắp nơi, tâm trạng rất khiếp sợ.
Tần Dương vốn cho rằng chắc là một cái sơn động cấu tạo từ nham thạch, nhưng khi đi vào thì mới phát hiện, nơi này lại hoàn toàn là cấu tạo từ kim loại, công nghệ giống như cánh cửa kim loại, vạn năm không mòn.
Sơn động này cũng không quá lớn, nhưng lại tràn ngập hơi thở của công nghệ hiện đại hoá.
Sơn động này, không, chuẩn xác mà nói thì là một cái hộp kim loại lớn.
Tất cả các bức tường kim loại được gắn chặt với nhau, kín kẽ và cuối cùng được lắp ráp thành một căn phòng. Mọi thứ trong căn phòng này trông qua thì mới tinh, có vẻ như không giống đã được cất giữ hàng nghìn năm…
Ánh mắt Tần Dương dừng ở trung tâm căn phòng, ở nơi đó có vật phẩm duy nhất trong phòng này.
Một khối kim loại hình lập phương.