Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 367 - Chương 377: Hàng Tồn Và Tặng Phẩm

Chương 377: Hàng tồn và tặng phẩm
 

Nhà máy thực phẩm Hồng Quang nằm ở khu công nghiệp mới tại phía Bắc của Trung Hải. Nơi đây tập trung vô số xí nghiệp, nhà sản xuất ô tô, lốp xe, linh kiện, vân vân.

Nhà máy này tọa lạc ở khu vực trung tâm nên cũng khá có tiếng. Ở trước cửa nhà máy có một quán nước chỉ có lèo tèo vài người khách, trông khá là quạnh quẽ.

Hai người Tần Dương và Cung Kiếm xuống xe tại một chỗ cách không xa nhà máy rồi đứng ở giao lộ nhìn xung quanh. Cung Kiếm đảo ánh mắt nhìn qua khu xưởng chỉ có leo lét vài ánh đèn rồi cười nói:

- Nhà máy này coi như chắc chắn xong đời rồi. Tính cả ngày hôm nay mới chỉ hoạt động có ba đến bốn tiếng. Nếu là nhà máy đang thịnh vượng thì máy móc chạy ba ca 24 tiếng luôn. Bằng không ít ra cũng phải chạy hai ca 16 tiếng.

Tần Dương cười nói:

- Nếu không phải rơi vào tình trạng hàng hóa ế ẩm, sản xuất đình trệ thì làm sao ông chủ chịu bán nhà máy?

Cung Kiếm là thủ lĩnh của đội người được dì nhỏ La Thi Nhã phái đến giúp Tần Dương. Đội này chỉ có năm người nhưng từng người đều là tinh anh trong tinh anh.

Tần Dương tự mình lái xe đến đón họ ở sân bay, đưa bọn họ về khách sạn rồi chiêu đãi bọn họ một bữa cơm hậu hĩnh.

Tác phong làm việc của họ cực kì chuyên nghiệp, vừa mới dùng bữa xong là đã tiến vào trạng thái làm việc. Họ nhận tài liệu từ Tần Dương rồi nhanh chóng phân công nhiệm vụ.

Những điều họ muốn biết bao gồm: tình hình kinh doanh của mục tiêu, tình trạng kinh tế của người đứng đầu của mục tiêu, phương án kinh doanh trong tương lai của mục tiêu. Nói tóm lại, càng biết nhiều càng tốt. Bởi họ càng hiểu rõ mục tiêu thì càng nắm được ưu thế, có thể dùng giá rẻ nhất để đạt được hiệu quả tốt nhất.

Thu mua công ty là điều họ làm nhiều nhất, cũng là điều họ am hiểu nhất. Trong lĩnh vực này bọn họ đều là chuyên gia.

Tuổi của Cung Kiếm cũng không lớn, chỉ tầm 34. Đây chính là thời điểm mà sinh lực và trí lực của hắn đạt đến độ chín đỉnh cao. Lúc hắn nghe nói Tần Dương định đi xuống thực địa để quan sát thì lập tức đề xuất đi cùng.

Trong suốt buổi chiều, hắn và Tần Dương quan sát tình huống của xưởng sản xuất. Bây giờ, hai người dự định tìm cách hiểu rõ hơn tình cảnh của công nhân trong nhà máy.

Đối với các thương vụ chuyển nhượng nhà máy, người bán thường sẽ cố gắng khuếch đại những ưu thế của mình, đồng thời sẽ kể lể nỗi khổ tâm khiến họ buộc phải bán nhà máy. Còn người mua thì phải diều tra thật rõ tình huống thực tế, nếu không thì sẽ mua hớ - bỏ giá cao mua về một đống rắc rối.

- Đi ăn khuya rồi làm chén rượu nhé?

Nghe Tần Dương đề nghị, Cung Kiếm mỉm cười đáp:



- Ô kê, để kiếm chỗ nào mà có nhiều công nhân của nhà máy thực phẩm Hồng Quang, chúng ta ngồi ăn rồi nhân tiện hỏi chuyện luôn.

Tần Dương cười cười:

- Tôi cũng đang nghĩ như thế.

Hai người liền đi vào một quán gần đó, gọi vài đĩa đồ nhắm và một chai rượu

Ở cách đó mấy bàn có ba người đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh, phía sau lưng in chữ Nhà máy thực phẩm Hồng Quang.

Một người trong số đó bưng chén rượu lên, uống một ngụm, khà một tiếng:

- Nghe nói ông chủ không thể cầm cự nên định bán nhà máy này, không rõ là thật hay giả. Haiz, Triệu Kha, bình thường ông giỏi nghe ngóng tin tức, không biết có hóng được gì không?

Một người đàn ông khác cười khổ nói:

- Tin này là thật. Tình huống ở trong xưởng sản xuất chúng ta đều biết. Tất cả các đồ hộp được sản xuất ra đều chất đống trong kho, không bán nổi. Ông chủ đã nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng đều không thành công. Nghe nói tiền lương tháng sau sẽ phải khất đấy.

Hai người khác đều lo lắng:

- Thế ư? Sao lại phải khất tiền lương?

- Không bán được gì thì đào đâu ra tiền mà trả lương?

Sắc mặt của ba người đều sầu não, không có tiền lương thì sống sao?

Nhà máy không trả được tiền lương, chẳng lẽ ngày mà bọn họ thất nghiệp không còn xa.

Trong xã hội hiện giờ muốn tìm việc quá là khó.

Tần Dương bưng cốc của mình lên rồi mang cả chai đến bàn của ba người kia:

- Mấy anh em, vừa rồi tôi có nghe các anh nói rằng nhà máy thực phẩm Hồng Quang chuẩn bị sập tiệm sao? Tôi có người thân làm ở đây nên mấy tháng nữa chuẩn bị tốt nghiệp cũng định xin vào làm…

- Chẳng bán nổi cái gì, hàng sản xuất ra thì chất đống trong kho, công xưởng gần như ngừng sản xuất, người người đều rảnh nách, làm gì có việc mà tuyển người. Cậu trai trẻ à, nhà máy ô tô ở đối diện đang tuyển người đấy, cậu có thể thử xem.

- Thế cơ ạ? Các anh có thể nói cho em rõ hơn không ạ?

Tần Dương vừa hỏi vừa thừa cơ ngồi xuống. Rất nhanh, hắn đã trở thành một phần của cuộc trò chuyện. Thỉnh thoảng hắn vô tình hay cố ý hỏi một câu dẫn dắt khiến cho những người này kể hết các thông tin từ tổng số công nhân hiện tại của nhà máy, tình hình sản xuất, thậm chí cả bầu không khí lao động cũng như tâm tư nguyện vọng của anh chị em công nhân đều được hắn nắm bắt.

Cung Kiếm ngồi ở một bên nhìn tình cảnh này thì khóe miệng nhếch lên. Cháu trai của cô chủ thật là thú vị.

Từ hôm gặp mặt cho đến bây giờ, Tần Dương đã biểu hiện khả năng và tâm tính hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của mình. Việc khác không nói, chỉ cần khả năng tán dóc và dẫn dắt mạch chuyện này không phải ai cũng làm được. Nhìn qua thì chỉ thấy bốn người kia đang nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn cảm thán, oán trách, nhưng thật ra mọi câu chuyện đều đi theo định hướng dẫn dắt của Tần Dương.

Tần Dương rất hào phóng gọi thêm hai đĩa đồ ăn và một chai rượu, đám người chén tạc chén thù rất vui vẻ. Khi bữa ăn kết thúc thì thời gian đã trôi qua được hai giờ.

Tần Dương thanh toán luôn cả tiền ăn của ba người này rồi đi về ngồi cạnh Cung Kiếm.

- Anh họ? Bán bảo hiểm?

Cung Kiếm phải cố lắm mới không bật cười. Dù sao Cung Kiếm mặc đồ âu nên không giống người đi làm ở các xí nghiệp xung quanh. Vì thế Tần Dương giới thiệu Cung Kiếm là anh họ của mình làm nghề bán bảo hiểm, hôm nay rảnh rỗi qua thăm.

Tần Dương cười nói:

- Không có cách nào khác. Ai bảo anh ăn mặc chuyên nghiệp như vậy?

Cung Kiếm giơ ly rượu lên, nhấp một ngụm:

- Tôi không bán bảo hiểm mà bán nhà cửa đó.

Tần Dương giơ ly lên cụng với Cung Kiếm rồi cười ha ha:

- Mặc kệ thế nào thì bây giờ chúng ta cũng đã có những hiểu biết nhất định với nhà máy. Tiếp theo các anh nghĩ nên làm gì?

Cung Kiếm trầm ngâm trong giây lát rồi nói:

- Về địa điểm và cơ sở hạ tầng không tệ. Chẳng qua họ ra điều kiện thu mua nhà máy phải kèm theo tất cả đồ hộp. Số lượng hàng tồn không ít mà lại không có ích lợi gì cho chúng ta. Việc mua một đống đồ vật vô dụng không hợp với chuẩn tắc làm việc của tôi.

Tần Dương cười cười nói:

- Thực ra tôi cũng đã cân nhắc vấn đề này rồi. Những đồ hộp này quả là nhiều, thậm chí nói rằng chúng nó xếp cao như núi cũng không quá. Do đó nếu thu mua thì phải bỏ ra chi phí rất lớn nhưng lợi ích dường như không đáng kể. Nhưng nếu xét về bản chất thì Tam Nguyên Thang đặc chế của chúng ta cũng khá giống đồ hộp, do đó tôi thấy có thể dùng những đồ hộp của Hồng Quang để làm quà tặng. Vừa khiến khách hàng được lợi mà chúng ta lại có thể giải quyết hết đống hàng tồn này.

Cung Kiếm nhíu mày:

- Quà tặng?

Tần Dương cười nói:

- Đúng, là quà tặng. Sản phẩm của chúng ta là sản phẩm mới, nên dù có tiến hành việc quảng bá rầm rộ thì thị trường cũng sẽ khó mà tiếp nhận chúng ta một cách nhiệt liệt. Còn nếu chúng ta đưa ra phương án tặng phẩm thì đánh trúng vào tâm lý ham lợi của không ít người tiêu dùng…

Cung Kiếm hơi nghi ngờ:

- Tất nhiên là áp dụng phương pháp này cũng được nhưng chắc chắn sẽ tăng chi phí kinh doanh lên nhiều. Giai đoạn đầu sẽ không thu được lợi nhuận, thậm chí còn lỗ vốn. Thêm nữa, sau khi kết thúc chương trình khuyến mãi này thì chắc gì người tiêu dùng sẽ tiếp tục mua hàng của chúng ta.

Tần Dương tự tin đáp:

- Dù người tiêu dùng đến mua hàng vì chính sản phẩm hay là chỉ vì quà tặng thì việc họ chọn mua Tam Nguyên Thang thể hiện họ có nhu cầu về mặt này. Chỉ cần sử dụng thì chắc chắn họ sẽ cảm nhận được những thay đổi tích cực mà Tam Nguyên Thang mang lại. Tôi hoàn toàn tự tin rằng phần lớn những người mua sẽ trở thành khách hàng trung thành của chúng ta.
Bình Luận (0)
Comment