Chương 379: Gặp đúng người
Tần Dương bị Lý Tư Kỳ nhìn chằm chằm như vậy, bắt đầu cảm thấy hơi kỳ lạ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, hơi ngả người ra phía sau.
- Ánh mắt của cô là sao đây, đừng có ý gì với tôi nha, chúng ta không thân.
Lý Tư Kỳ bị câu nói của Tần Dương làm bật cười, cầm gối ôm bên cạnh lên ném vào Tần Dương:
- Chính là để ý đến cậu đó, làm sao nào, một người đẹp đến nụ hôn đầu vẫn còn như tôi cũng không so đo thì thôi, một lão làng đến nụ hôn đầu không biết đã mất từ đời nào như cậu, mà cậu còn phải làm ra vẻ như vậy sao?
Lão làng?
Tần Dương mặt đầy bí ẩn, sao hắn lại là lão làng chứ?
- Cô thích tìm ai thì tìm, nói chung là đừng tìm tôi, nếu như hôn cô rồi, sau này có làm bạn nữa hay không?
Lý Tư Kỳ nhìn Tần Dương, bỗng cười hì hì:
- Chà, không nhìn ra, cũng còn thuần khiết nhỉ, hôn một cái thì không thể làm bạn bè nữa à?
Tần Dương bỉu môi một cái, hừ nói:
- Đã có quan hệ thân mật rồi thì còn có thể dùng thái độ như bạn bè đối xử với nhau nữa không, chả lẽ cô không cảm thấy khác nhau sao?
Lý Tư Kỳ nháy nháy mắt nói:
- Ừ, nếu như là người khác đúng là rất kỳ quặc, nhưng nếu là với cậu thì không.
Tần Dương kinh ngạc hỏi:
- Tại sao, tôi không phải đàn ông à?
- Cậu dĩ nhiên là đàn ông, nhưng cậu đàn ông hơn so với những người khác!
Lý Tư Kỳ mặt ra vẻ thẹn thùng muốn nói mà không dám nói:
- Chẳng phải tôi đã từng nói, cả người tôi đều là của cậu rồi sao, huống hồ chẳng qua chỉ là hôn mấy cái?
- Nói vớ vẩn!
Tần Dương vừa cười vừa ném kịch bản trong tay thẳng qua chỗ Lý Tư Kỳ:
- Suốt ngày trêu chọc tôi vui lắm sao, một ngày nào đó tôi thú tính bộc phát thật, đến lúc đó cô muốn khóc cũng không kịp.
Lý Tư Kỳ hé miệng cười một tiếng:
- Cậu dám không, cho dù cậu có dám, tôi cũng không vấn đề gì, dù sao trong khoảng những năm tới cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương hay kết hôn, tôi muốn chuyên tâm phát triển sự nghiệp của mình.
Tần Dương từ trên ghế salon đứng dậy:
- Cô cứ ngồi đó mà nói nhảm đi, lời nói có hay mấy đi nữa, khi cô gặp được đúng người rồi, thì cô mới phát hiện ra những gì bản thân cô đã nhận định hay là dự tính cũng trở nên không còn quan trọng nữa.
Tần Dương nói xong nhìn đồng hồ trên tay, cười nói:
- Thôi, hôm nay cũng muộn rồi, tôi tắm rửa đi ngủ đây.
Lý Tư Kỳ nhìn Tần Dương chuẩn bị rời đi, mím môi một cái nói:
- Ngày mai tôi phải phân nhóm vào tổ kịch rồi, cậu thật sự không nghĩ lại một chút sao, nụ hôn đầu của tôi đó?
Tần Dương không quay đầu lại, chỉ quơ tay giơ ra phía sau xua xua:
- Cố lên!
Tần Dương lên lầu, Lý Tư Kỳ ngồi ở trên sa lon nhìn bóng lưng Tần Dương, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.
Gặp phải đúng người, tất cả sẽ thay đổi sao?
Đúng vậy.
Cậu nói đúng.
Chính là như vậy!
...
- Cậu Tần, giá thu mua cuối cùng cũng đã thỏa thuận xong, bây giờ cần cậu ra mặt ký hợp đồng trả tiền thôi.
Ánh mắt Tần Dương sáng lên:
- Thỏa thuận xong rồi sao, giá cuối cùng là bao nhiêu?
- Tính cả số hàng sản xuất trước kia còn tồn trong kho, tổng cộng hết một ngàn ba trăm vạn tệ, nhà xưởng đất đai đã ký kết hợp đồng với chính phủ, chúng ta thu mua nhà máy thực phẩm Hồng Quang, cũng sẽ tiếp tục dùng hợp đồng này, có thể nhận được chính sách ưu đãi về thuế thu nhập và đất đai tương ứng. Vốn dĩ là không cần dùng nhiều tiền đến như vậy, nhưng mà số hộp kim loại tồn kho trước đó của bọn họ quả thật là có nhiều hơn một ít, cũng may hạn sử dụng của số hàng này còn rất dài, nếu không thì thật không dám mua lại.
Tần Dương cười nói:
- Tốt, các anh sắp xếp thời gian địa điểm, tôi sẽ xuất hiện đúng giờ!
- Ba giờ chiều nay đi, ký kết hợp đồng ngay tại nhà máy thực phẩm Hồng Quang.
- Được !
Hai giờ bốn mươi phút, Tần Dương lái xe xuất hiện bên ngoài xưởng thực phẩm Hồng Quang, bọn người Cung Kiếm đều đã chờ ở cổng.
Tần Dương dẫn theo bọn người Cung Kiếm đi vào xưởng thực phẩm Hồng Quang, ông chủ Chu Lâm của xưởng thực phẩm Hồng Quang ra đón, khi nhìn thấy người thu mua lại xưởng này lại là thanh niên trẻ tuổi như vậy, có chút giật mình.
Bởi vì mọi thứ đều đã bàn xong, hợp đồng cũng đã sớm chuẩn bị xong, bán xưởng cũng không phải là chuyện đáng ăn mừng gì, cho nên hai bên ở phòng làm việc ký hợp đồng xong xuôi, sau đó dựa theo quy định của hợp đồng, Tần Dương chuyển tiền thanh toán đợt 1 vào tài khoản ngân hàng của Chu Lâm.
- Tổng giám đốc Tần đúng là tuổi trẻ tài cao, mặc dù xưởng bây giờ đã không thuộc về tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng Tổng giám đốc Tần có thể dang rộng đôi cánh, để cho cái xưởng này tỏa sáng lần nữa, cũng cho những công nhân ở đây kiếm thêm miếng cơm.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Giám đốc Chu cứ yên tâm, những công nhân trước kia, chỉ cần không có bất cứ vấn đề gì, thì một người tôi cũng sẽ không sa thải, ngược lại, tôi còn phải tuyển thêm người, với kỳ vọng về quy mô sản xuất của tôi, thì số công nhân này hoàn toàn không đủ.
Chu Lâm muốn nói nhưng lại thôi, đưa tay ra:
- Dù nói thế nào, một lần nữa xin cảm ơn Tổng giám đốc Tần đã đồng ý thu mua hết số đồ hộp kim loại tồn kho của tôi, Tổng giám đốc Tần quả thực là rất chu đáo và có tâm.
Tần Dương khách khí nói:
- Giám đốc Chu không cần khách khí, làm ăn nói chuyện làm ăn, mặc dù tôi làm về thực phẩm chăm sóc sức khỏe, nhưng là cũng dạng giống như hộp kim loại, số hàng tồn của ông tôi cũng có chỗ dùng đến.
Chu Lâm đưa tay dẫn khách:
- Tôi đã bảo tất cả nhân viên trong xưởng tập hợp lại rồi, Tổng giám đốc Tần cậu nói mấy câu với mọi người chứ.
Tần Dương thoải mái đồng ý nói:
- Được !
Dưới sự hướng dẫn của Chu Lâm, đám người Tần Dương được đưa tới một khu vực rộng rãi thoáng mát trong xưởng, ở đó tụ tập một đám người, bọn họ đều là nhân viên của nhà máy thực phẩm Hồng Quang.
Đoàn người Tần Dương vừa xuất hiện, mọi người ở đó liền đứng lên, ánh mắt thấp thỏm nhìn ngó, bởi vì bọn họ đã nghe nói, Chu Lâm bán xưởng đi.
Xưởng là của Chu Lâm, hắn đương nhiên có quyền bán, hơn nữa tình hình trong xưởng mọi người ai cũng biết, nên cũng không ai trách Chu Lâm cả, chuyện họ đang quan tâm bây giờ đó là tiếp theo phải làm thế nào, mình còn có thể ở chỗ này làm nữa hay không?
Chu Lâm đứng ở trên bục nói sơ trước mấy câu, cúi hướng về phía các nhân viên nói lời xin lỗi, sau đó lại trịnh trọng giới thiệu Tần Dương.
- Sau đây xin mời Tổng giám đốc Tần sẽ nói với mọi người đôi lời.
Trong tiếng vỗ tay rạo rực, Tần Dương nhận lấy microphone từ tay Chu Lâm, khẽ gõ gõ.
- Xin tự giới thiệu về bản thân một chút, tôi tên là Tần Dương, Tần trong triều Tần, Dương trong ánh Dương... Từ trong ánh mắt của mọi người, tôi nhìn thấy được sự thấp thỏm, bất an cùng hoài nghi, tôi cũng không dài dòng, nói sơ qua mấy vấn đề mà bây giờ mọi người đều đang quan tâm tới.
- Thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, dây chuyền phân xưởng sản xuất sẽ tiến hành sửa đổi, trong khoảng thời gian này, công việc của mọi người chính là phụ giúp thợ tiến hành sửa đổi dây chuyền sản xuất, trong khoảng thời gian này, tiền lương cơ bản của mọi người sẽ được phát đầy đủ, không thiếu một đồng.
Dưới bục hơn trăm ánh mắt lập tức sáng lên mấy phần, trên mặt hiện rõ sự vui mừng.
- Thứ hai, trên nguyên tắc, những nhân viên chăm chỉ làm việc, tôi sẽ không sa thải bất kỳ một ai, bởi vì tôi sẽ còn cần nhiều nhân viên hơn, nên sẽ chỉ có tuyển thêm người, mà không vô duyên vô cớ sa thải, nhưng nếu không chăm chỉ làm việc, những nhân viên chỉ muốn trà trộn để qua ngày thì sẽ không có trong danh sách ở đây.
Sẽ không sa thải bất kỳ một người nào?
Trên mặt các nhân viên tỏ ra rất vui mừng, những lo lắng trong lòng trước đó đều được giảm bớt.
Không chăm chỉ làm việc?
Có thể giữ được công việc đã may mắn lắm rồi, ai còn dám không chăm chỉ làm việc?
Tần Dương nhìn vẻ mặt thay đổi của các nhân viên phía dưới, giọng nói trầm ổn, tràn đầy phong độ như một đại tướng.
- Thứ ba, sau khi thiết bị sửa đổi xong bắt đầu sản xuất, toàn bộ tiền lương cơ bản của mọi người đều tăng 10%, ngoài ra, mặc dù tôi là ông chủ, nhưng lợi nhuận là do mọi người cùng nhau cố gắng làm ra, cho nên mỗi tháng tôi sẽ trích ra một tỷ lệ nhất định trong lợi nhuận của công ty coi như tiền thưởng cho toàn bộ nhân viên.
Tăng tiền lương?
Phát thêm tiền thưởng?
Trên mặt tất cả nhân viên trong nháy mắt không che giấu được sự vui mừng, cả xưởng từ trên xuống dưới, trong nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay như sấm, xen lẫn tiếng tung hô của mọi người.
Tiếng vỗ tay kéo dài hồi lâu không dứt...