Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 381 - Chương 391: Ma Lực Của Ẩm Thực Hoa Hạ

Chương 391: Ma lực của ẩm thực Hoa Hạ
 

Tần Dương hơi sững sờ, trực tiếp ôm luôn, hào sảng như vậy sao?

Thôi được rồi, lễ tiết của người tây phương vốn là hào phóng một chút, ôm một cái cũng không có gì.

Tần Dương nhẹ nhàng ôm lấy Konnie, sau đó buông ra, mỉm cười nói:

- Đúng vậy, đã lâu không gặp.

Konnie buông Tần Dương ra, lại ôm lấy Hàn Thanh Thanh, mỉm cười nói:

- Hàn Thanh Thanh, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Hàn Thanh Thanh nhiệt tình nói:

- Hoan nghênh tới Trung Hải.

Tần Dương cười nói:

- Đi thôi, tới khách sạn trước đã rồi nói chuyện tiếp.

- Được !

Lần này Konnie tới Trung Hải, khéo léo từ chối hết sự sắp xếp tiếp đãi các quan khách, cô chỉ muốn lấy tư cách cá nhân đi Trung Hải thăm bạn bè.

Liệp Ưng đã sớm sắp xếp xong xe tiếp ứng, bọn họ sắp xếp ở một khách sạn 5 sao cách trường Đại học Trung Hải không xa lắm.

Tần Dương và Hàn Thanh Thanh hai người cùng với Konnie ngồi ở hàng ghế phía sau xe, xe của Tần Dương xe đưa cho Liệp Ưng lái.

- Gần đây các cậu thế nào rồi?

Tần Dương mỉm cười trả lời:

- Chúng tôi là học sinh, chẳng có gì thay đổi ngoài việc chỉ có học tập, lên lớp, không phải chỉ có như vậy thôi sao?

Ánh mắt xanh xinh đẹp của Konnie rơi vào trên người Tần Dương:

- Ý tôi nói là chuyện kia, có gây ảnh hưởng gì đối với cuộc sống các cậu không?

Tần Dương nhìn liếc qua Hàn Thanh Thanh bên cạnh, mỉm cười nói:

- Cũng có qua một khoảng thời gian không mấy thoải mái, có điều bây giờ đều đã trở lại bình thường rồi. Chuyện đó giống như là một cơn ác mộng, chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn quên đi, không thể cứ mãi sống trong ác mộng chứ, không phải sao?

Konnie tán đồng nói:

- Đúng, đó quả thật chính là một cơn ác mộng, rất khó tưởng tượng tôi lại gặp chuyện như vậy, ban đầu nếu như không phải là gặp cậu, sợ rằng tôi cũng không sống nổi.

Tần Dương cười cười nói:

- Chúng ta cũng là vì sự sống, chẳng qua là vận may tương đối tốt mà thôi. Đúng rồi, chuyện đó có kết quả điều tra rồi sao?

Tần Dương đương nhiên biết rõ nội tình, nhưng là vì không để cho Konnie có hoài nghi, cho nên chủ động của hỏi tới chuyện này, dẫu sao cô là công chúa, mà hai người bọn họ thân phận chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học ở một trường đại học bình thường của Hoa Hạ.

- Không biết, có lẽ đó chính là một trận tập kích kinh khủng, dù sao chuyện này liên quan nhiều nhất là Nhật Bản và Philipin, cho dù thật sự có kết quả điều tra chính xác, cũng chưa chắc sẽ công bố với mọi người.

Tần Dương gật đầu bày tỏ hiểu được:

- Vậy cũng phải!

Konnie cười nói:

- Được rồi, không đề cập tới mấy chuyện kinh hoàng đó nữa, cậu đã từng nói, nếu như tôi đến Trung Hải, cậu sẽ làm hướng dẫn viên cho tôi, dẫn tôi đi ăn đồ ăn ngon, đưa tôi đi những chỗ thú vị chơi mà...

Tần Dương sảng khoái gật đầu:

- Được, không thành vấn đề, cô chuẩn bị ở lại mấy ngày?

Konnie nháy mắt mấy cái:

- Tôi nếu như ở lại quá lâu, có gây phiền hà, mất thời gian của các cậu quá không?

Tần Dương cười nói:

- Cô nếu như ở lại thời gian quá ngắn, vậy những địa danh thắng cảnh tiêu biểu đi trước, chỗ ăn ngon ăn trước, nếu như ở lại thời gian dài, thì cũng không cần gấp như vậy, có thể từ từ chơi, cảm thụ lối sống của người Hoa, thật ra thông thường thì những đồ ăn ngon, phong cảnh đẹp đều phải chỉ có ở những nơi nổi danh nhất, những nơi đó đều là du khách đi nhiều, còn mùi vị chính thống, cảnh đẹp chính thống, thường thường lại không phải ở những nơi nổi danh đó.

Konnie khẽ mỉm cười:

- Đúng, đi trong thời gian ngắn, đố chẳng qua là du khách, trôi qua vội vàng, vừa vặn gần đây tôi không có chuyện gì, cho nên tôi chuẩn bị ở lại Trung Hải ở một thời gian, có thể phải nhiều làm phiền nhiều, cậu không chê tôi phiền chứ?

Tần Dương ung dung cười nói:

- Làm gì có, hoan nghênh còn không kịp đây, nhưng cô là công chúa điện hạ, lại bằng lòng tới Trung Hải thăm chúng tôi, đó là vinh hạnh của chúng tôi. Ở lâu một chút tốt hơn chứ, như vậy có thể ung dung sắp xếp các loại hoạt động, nếu không, không ngừng đi đi đi, ăn ăn ăn, thật ra thì cũng rất mệt mỏi.

Konnie nghiêm túc nói:

- Tần Dương, cậu là cứu mạng ân nhân của tôi, chúng ta là bạn, ở đây không có công chúa, chỉ có Konnie, cậu xem tôi như một người bình thường, một người bạn bình thường đến từ Anh quốc (Inglas) là được rồi!

Tần Dương mỉm cười lắc đầu:

- Không, chúng ta không phải là bạn bình thường!

Konnie sửng sốt một chút, sắc mặt hơi thay đổi.

Tần Dương không đợi cô nói, đã tiếp lời nói:

- Chúng ta là bạn bè tốt đã cùng trải nhau trải qua sinh tử!

Thần sắc trên mặt Konnie nới lỏng, lại cười lên:

- Đúng, chúng ta là bạn tốt. Tần Dương, cậu mới vừa nãy hù tôi hết hồn, tôi còn tưởng rằng cậu không xem tôi là bạn nữa chứ.

Tất cả mọi người đều cười ồ lên, Konnie khen:

- Tần Dương, mới ba tháng không gặp, tiếng Anh của cậu so với trước nói tốt hơn rất nhiều!

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tôi đang học chuyên ngành tiếng Anh, đương nhiên phải cố gắng học tập, nếu không, cô tới, chúng ta còn phải dựa vào phiên dịch, vậy chúng ta trao đổi há chẳng phải là rất phiền toái sao?

Konnie vẻ thỉnh cầu nói:

- Tôi cảm thấy rất hứng thú với cuộc sống trường học của các cậu, cậu có thể dẫn tôi đi xem một chút không?

Tần Dương gật đầu:

- Đương nhiên không thành vấn đề, nếu như cô không ngại, tôi còn có thể giới thiệu bạn cùng phòng của tôi cho cô biết.

Dù sao Konnie tới Trung Hải cũng chính là đi chơi, cũng là lớp người trẻ tuổi, nhiều thêm mấy người thì càng náo nhiệt, dù sao mọi người đều là sinh viên hệ tiếng Anh, chí ít trao đổi sẽ không có vấn đề gì quá lớn, hơn nữa có thể thấy được, trong lòng cô cũng muốn tiếp xúc với cuộc sống như vậy, chứ không phải là chỉ một du khách.

- Có thật không?

Konnie ánh mắt tỏa sáng cười nói:

- Vậy tốt quá, tôi lại có thể làm quen thêm mấy người bạn Hoa Hạ rồi!

Tần Dương nhấc tay lên nhìn đồng hồ:

- Có muốn cảm thụ một chút không khí náo nhiệt trong nhà ăn đại học của chúng tôi hay không, buổi chiều ở trong trường học đi một vòng, buổi tối chúng tôi cùng đi ăn lẩu?

- Không thành vấn đề!

Konnie rất vui vẻ:

- Ẩm thực Hoa Hạ có ma lực rất kỳ lạ, tôi đã từng hiểu qua ở nhà hàng Hoa Hạ của du học sinh tại Anh quốc, bọn họ có thể đem những thức ăn thường gặp nhất, chẳng hạn món chúng tôi thường ăn nhất như khoai tây, thịt trâu, đều biến thành món thơm ngon, thật là lợi hại!

- Cậu biết không, những du học sinh Hoa Hạ ở phương tây, dựa vào tay tài nấu nướng này đã có thể khiến cho bọn họ trở thành những người được hoan nghênh nhất trong lớp, mọi người đều thích đến chơi nhà của du học sinh Hoa Hạ. Lần này tôi tới Hoa Hạ, cậu biết tôi chuyện lo lắng nhất là gì không?

Tần Dương nháy nháy mắt:

- Vấn đề an toàn? Sợ giống như chuyện lần trước vậy?

Konnie lắc đầu:

- Không không không, Hoa Hạ vô cùng an toàn, việc này vốn đã có tiếng trên thế giới, tôi không hề lo lắng ở Hoa Hạ xảy ra chuyện như lần trước, ít nhất ở Hoa Hạ, một người đàn bà có thể yên tâm nửa đêm đi ở trên đường phố, mà không cần lo lắng bị cướp.

Hàn Thanh Thanh ở bên cạnh hỏi:

- Vậy là cậu lo lắng cái gì chứ ?

Trên mặt Konnie lộ ra một vẻ bất đặc dĩ:

- Bởi vì tôi dự định ở lại Trung Hải một thời gian, cái tôi lo lắng nhất chính là thức ăn nơi này quá ngon, tôi ăn quá nhiều, sợ rằng đến khi tôi trở về nước sẽ mập lên trông thấy, thành một cô gái tròn mũm mĩm mất!

Tần Dương ngạc nhiên, chợt không nhịn được cười ha hả.

Xem ra bất kể là công chúa, hay là dân thường, bất kể là đông phương, hay là tây phương, tất cả đàn bà khi nhắc tới vấn đề lên cân đều sợ hãi, cũng giống nhau như vậy...
Bình Luận (0)
Comment