Chương 392: Lời khiêu chiến của sinh viên trao đổi
Đại học Trung Hải
Tần Dương và Hàn Thanh Thanh dẫn công chúa Konnie đi dạo xung quanh khuôn viên của trường Đại học Trung Hải.
Công chúa Konnie, với mái tóc vàng rực rỡ như một thác nước hoàng kim, hấp dẫn mọi ánh nhìn của các sinh viên đi ngang qua. Những người này đều nhìn cô với ánh mắt kinh diễm, tò mò đoán thử lai lịch của cô.
- Mỹ nữ tóc vàng đến từ đâu thế nhỉ? Chẳng lẽ là một sinh viên trao đổi mới đến trường chúng ta sao? Sao tôi chưa từng gặp qua cô ấy nhỉ?
- Ô, người kia không phải là hoàng tử piano sao?
- Còn có cả hoa khôi của hệ tiếng Anh - Hàn Thanh Thanh, nữa kìa.
- Mỹ nữ tóc vàng này là bạn của họ sao? Mà hai người họ đi cùng nhau để đón tiếp mỹ nữ tóc vàng, thế có nghĩa là bọn họ đang yêu nhau à?
- Không thể nào, chẳng phải hoàng tử piano thích hoa hậu giảng đường Văn Vũ Nghiên sao? Trước đó còn vì Văn Vũ Nghiên nên mới đấu với Vũ Văn Đào mà.
- Người so với người sao mà thua kém đến như vậy, ahuhu. Tôi đã lăn lộn trong trường mấy năm mà đến giờ vẫn chăn đơn gối chiếc, còn tên hoàng tử piano này mới vào trường có một năm mà cuỗm đi bao trái tim của mỹ nữ rồi. Ông trời quá đỗi bất không, kẻ dăm hộp sữa người không miếng nào…
- Ai bảo cậu không có bản lĩnh, đứng đấy mà than vãn.
Với năng lực tai thính mắt tinh của người tu hành, Tần Dương nghe trọn vẹn tất cả những lời đàm tiếu xúng quanh, không khỏi cười khổ trong lòng.
Konnie cũng chú ý đến không khí ồn ào xung quanh, hiếu kì hỏi:
- Mấy người kia đang bàn tán về chúng ta sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng thế, bọn họ đang khen cô quá xinh đẹp, không biết cô có phải là sinh viên trao đổi mới của trường không.
Trên mặt của Konnie hiện lên nụ cười rạng rỡ:
- Thật sao?
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Nếu cô đi học tại trường này chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi đó.
Ánh mắt của Konnie nhìn về phía Hàn Thanh Thanh, cười tủm tỉm nói:
- Hàn, chắc hẳn tại trường này cũng có rất nhiều người theo đuổi cô.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười phủ nhận;
- Tạm thời tôi còn chưa nghĩ đến việc yêu đương nên đã cự tuyệt hai người. Từ đó về sau không còn ai theo đuổi tôi nữa.
Konnie nháy mắt tinh nghịch, nhìn về phía Tần Dương cười nói:
- Đó là vì trong lòng cô chỉ có Tần đúng không?
Tần Dương đứng ở một bên, cảm thấy hơi xấu hổ. Hắn không biết vừa rồi Hàn Thanh Thanh nói rằng đã cự tuyệt hai người có tính cả mình vào trong đó không?
Chu Trạch là một. Mình hẳn là người thứ hai đi.
Hàn Thanh Thanh điềm tĩnh đáp:
- Tần Dương tất nhiên là một người ưu tú. Thế nhưng tôi chỉ là bạn của cậu ấy, là bạn tốt.
Konnie kì quái hỏi:
- Tại sao lại như thế? Một người đàn ông có năng lực, lại đẹp trai tính ra không hề thua kém một kỵ sĩ, đây không phải là loại người mà phụ nữ luôn tha thiết mơ ước ư? Hơn nữa nếu tôi không nhớ lầm thì lúc đó biểu hiện của hai người rất thân mật, tựa như người yêu vậy.
Dưới sự tra hỏi đầy táo bạo của Konnie, Hàn Thanh Thanh đỏ bừng cả mặt, lắc đầu quầy quậy:
- Đó là do dòng đời xô đẩy thôi. Chúng tôi không phải là người yêu.
Konnie cảm thấy tiếc nuổi vô cùng:
- Quả là đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng dù lúc đó chưa phải người yêu thì sau khi trở về cũng nhất định sẽ thành người yêu chứ.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười:
- Chúng ta là quan hệ đồng sinh cộng tử, quan hệ này tuyệt đối không thua kém người yêu là bao đâu.
Konnie cười nói:
- Nói thế cũng có lý, trong thời đại này người yêu kiếm thì dễ nhưng tìm một người bạn đồng sinh cộng tử rất khó.
Konnie quay người nhìn Tần Dương, cười nói:
- Tiếc rằng cậu là người Trung Quốc, chứ nếu là người Anh thì tôi chắc chắn sẽ chủ động theo đuổi cậu. Dù chuyện tình này không đi đến đâu nhưng chắc chắn sẽ là một kí ức tình cảm tuyệt đẹp, thế cũng rất mãn nguyện rồi.
Tần Dương nhìn biểu hiện của Konnie và Hàn Thanh Thanh mà không khỏi bật cười. Đây là hai cô gái đại diện cho hai trường phái mỹ nữ trên thế giới. Mỹ nữ phương Đông nhẹ nhàng mà e ấp, mỹ nữ phương Tây thì táo bạo và nồng nhiệt. Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
- Vậy tôi có nên thể hiện rằng mình rất tiếc nuối không?
Tần Dương mỉm cười trêu ghẹo khiến cho bầu không khí hơi lúc túng giữa ba người bị phá vỡ rồi trở lại thoải mái như ban đầu.
Hai người Tần Dương đưa Konnie lên lầu hai, gọi mấy món đặc sản khiến Konnie vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.
Đang lúc ba người dùng cơm thì một người đàn ông phương Tây bước xuyên qua đám người, đi tới trước mặt.
- Hàn Thanh Thanh, chúc cô ngày mới tốt lành.
Tần Dương ngẩng đầu, lông mày khẽ nhíu, kẻ xuất hiện chính là người mà hắn từng gặp qua - sinh viên trao đổi từ nước Mỹ: Danny Kael.
Hàn Thanh Thanh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Danny, bình tĩnh gật đầu đáp lại:
- Ngày mới vui vẻ.
Tay phải của Danny đột nhiên chộp vào không khí, rồi lôi một bó hoa hồng đỏ tươi từ trong hư không ra. Hắn mỉm cười nhìn Hàn Thanh Thanh rồi đưa bó hồng ra trước:
- Hàn Thanh Thanh, cô là người phụ nữ rất đỗi xinh đẹp, đẹp hơn cả những bông hoa hồng mỹ lệ này. Hãy để tôi tặng chúng cho cô.
Hàn Thanh Thanh hơi sững sờ, người có thể làm ảo thuật biến hóa ra một bó hoa hồng từ hư không quả thật rất ấn tượng.
Hai mắt của Konnie sáng bừng lên:
- Ôi, ảo thuật!
Danny dùng một dáng điệu lịch thiệp đáp lại:
- Đúng thế, cô gái xinh đẹp, tôi là một ảo thuật gia.
Hàn Thanh Thanh lấy lại bình tĩnh, lắc đầu từ chối nói:
- Màn ảo thuật rất đặc sắc nhưng tôi không thể nhận bó hoa này. Cảm ơn.
Cặp mắt của Danny như biết phóng điện, nhìn chằm chằm vào Hàn Thanh Thanh, nói với giọng rất chân thành:
- Hàn Thanh Thanh xinh đẹp à. Tóc em là suối, mắt em là hồ, nụ cười em là nắng để cho lòng tôi ngẩn ngơ. Từ lần đầu gặp em tôi đã muốn chuyển hộ khẩu vào trái tim em, nguyện trở thành kỵ sĩ bảo vệ cho em đời đời kiếp kiếp. Mong em hãy nhận lấy tấm lòng này.
Hàn Thanh Thanh không chần chừ một chút nào, nhìn qua Tần Dương ở bên cạnh, rồi từ chối:
- Tôi đã có người thương nên không thể nhận được. Thành thật xin lỗi.
Sắc mặt của Danny hơi biến đổi, đang định nói gì đó thì Tần Dương bước lên, lạnh lùng nói:
- Bạn học Danny, chúng tôi tôn trọng quyền thổ lộ của cậu nhưng nếu cô ấy đã cự tuyệt thì mời cậu rời đi, đừng quấy rầy bữa ăn của chúng tôi.
Ánh mắt của Danny rơi vào người Tần Dương, không hề che dấu sự gây hấn:
- Cô ấy thích mày sao? Chuyện giữa tao và cô ấy mày xía vào làm gì?
Tần Dương mỉm cười đáp:
- Cô ấy có thích tôi không thì liên quan gì đến cậu. Cậu thổ lộ làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm của tôi nên tất nhiên tôi phải xía vào.
Konnie đứng bên cạnh nhìn Hàn Thanh Thanh, ánh mắt “nở” nụ cười.
Danny ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Dương:
- Thế thì tao khiêu chiến với mày.
- Khiêu chiến?
Tân Dương nhìn Danny với vẻ khinh bỉ:
- Khiêu chiến như thế nào? Xem ai nhiều tóc hơn à? Chẳng lẽ nếu cậu thắng thì cô ấy sẽ thích cậu? Bạn học Danny à, cậu cũng lớn từng này rồi chẳng lẽ suy nghĩ vẫn đần độn ngây thơ như thế sao?