Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 383 - Chương 393: Tôi Muốn Đánh Với Hắn Một Trận

Chương 393: Tôi muốn đánh với hắn một trận
 

Lúc này ở trong nhà ăn có không ít sinh viên, khi nghe thấy những lời của Tần Dương thì cười phọt cơm phọt canh.

So xem ai nhiều tóc hơn?

Nếu so thế thì chắc chắn Tần Dương phải thua.

Người phương Đông vốn dĩ chẳng thể sánh nổi người phương Tây ở phương diện này.

- Hay.

- Quá ngầu.

- Hoàng tử piano, chúng tôi ủng hộ cậu.

Trong trường này, Tần Dương được xem là một danh nhân. Mặc dù hơn nửa năm nay hắn rất cố gắng tỏ ra khiêm tốn nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, biết bao sóng gió cứ ập đến tấm thân hao gầy của hắn. Đến khi truất Vũ Văn Đào ra khỏi trường thì ánh sáng của trường tập trung hết lên người Tần Dương, ai nhìn phát cũng nhận ra ngay hắn là ai.

Hàn Thanh Thanh là hoa khôi ngành tiếng Anh, cũng là hoa khôi trong các sinh viên năm nhất, là một người nổi danh trong trường. Mọi người đều biết rõ mối quan hệ giữa Tần Dương và Hàn Thanh Thanh rất tốt, tốt hơn mức bạn học cùng lớp.

Mặc dù trong lòng đại đa số sinh viên, nếu so sánh về mọi mặt thì Hàn Thanh Thanh hơi kém nữ thần hoa hậu giảng đường Văn Vũ Nghiên, thế nhưng nếu chỉ so về mặt khí chất thì sự thanh xuân phơi phới của cô không hề thua kém Văn Vũ Nghiên. Nói đúng hơn thì hai loại xinh đẹp này không thể nào so sánh.

Danny dù cao to đẹp trai khiến nam sinh viên thì đố kỵ, nữ sinh viên thì muốn rụng trứng nhưng dù sao hắn cũng là người nước ngoài.

Người nước ngoài đến học tập tại đại học Trung Hải thì cũng là điều bình thường nhưng nếu muốn theo đuổi hoa khôi của chúng ta thì quá quắt lắm.

Có còn thiên lý không?

Có còn vương pháp không?

Mặc kệ lúc bình thường những sinh viên nam này có thái độ gì với Tần Dương thì vào lúc này mọi người đều đồng lòng thành lập fan club cho hắn.

Những âm thành ồn ào làm sắc mặt của Danny hơi biến đổi. Sự trào phúng của Tần Dương làm cho hắn không kiềm chế được.

- Mày tên là Tần Dương à? Tao nghe nói mày rất biết đánh nhau. Thế thì có dám đấu với tao một trận không? Nói miệng chỉ là vô dụng thôi.

Lời của Danny vừa phọt ra thì các sinh viên xung quanh đều cười sằng sặc:

- Ha ha, đây là truyện cười hài hước nhất mà tôi nghe trong năm nay đấy.

- Người bạn ngoại quốc này thật vui tính nha.

- Đánh nhau với Tần Dương ư? Tần Dương là một cao thủ có thể hạ gục một đám người đó.

- Tự tìm đường chết có rất nhiều cách nhưng cách này thật là mới mẻ và tinh tế.

Tần Dương nhíu mày:

- Này, cậu ngớ ngẩn à? Thổ lộ không thành thì đi khiêu chiến đánh nhau?

Danny ngẩng cao đầu, hừ lạnh:

- Tao nói rồi, tao biết mày giỏi đánh nhau nhưng tao không phải là người yếu.

Danny liếc nhìn xung quanh rồi cầm một lon nước uống đã cạn lên rồi bóp. Lon nước lập tức bẹp dúm.

Những người xem xung quanh vẫn cười:

- Ú ù, bóp hẳn cái lon cơ đấy. Khỏe ghê cơ.

- Làm thế thì tôi cũng làm được.

- Thằng cha này thể hiện cái gì vậy, khoe IQ cao à?

Ánh mắt của Danny lạnh lùng nhìn Tần Dương, tay phải đặt lên tay trái rồi chà xát, sau đó mở lòng bàn tay ra.

Ánh mắt của Tần Dương hơi biến. Trong tay Danny lúc này là một khối cầu bằng kim loại.

Không ngờ rằng Danny có thể tiện tay bóp bẹp rồi vo cái lon thành một viên cầu nhỏ như thế.

Bóp bẹp cái lon thì dễ nhưng sau khi làm bẹp thì sẽ tạo nên những cạnh rất nhọn và cứng, thậm chí có thể đâm nát tay. Thế nhưng kẻ này có thể vo tròn lại nhỏ như thế.

Kẻ này chắc chắn không phải là người thường.

Người bình thường không thể mạnh như thế được.

Xung quanh trở nên vắng lặng như tờ, ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào viên cầu kim loại bé xíu kia mà không giấu nổi sự hoảng sợ. Sau đó mọi người nhìn về Tần Dương với vẻ bất an.

Người này quá hung hãn.

Chẳng lẽ hắn là thú đội lốt người?

Tần Dương híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Danny. Khóe miệng của Danny khẽ nhếch lên, ánh mắt kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào Tần Dương.

Hàn Thanh Thanh nhìn màn này thì ánh mắt không khỏi sốt ruột, vội đứng lên định nói chuyện thì Tần Dương đã giơ tay ngăn cản, bình tĩnh nói:

- Tôi đáp ứng lời khiêu chiến nhưng có một điều kiện.

Thanh âm của Danny lạnh lùng:

- Nói!

Tần Dương nhàn nhạt nói:

- Trận này đấu bí mật.

Con mắt của Danny sáng lên:

- Không vấn đề.

Tần Dương gật đầu:

- Thời gian, địa điểm?

Danny nhìn một đám sinh viên đang hóng ở bên cạnh, lạnh lùng nói:

- Cho tao số điện thoại rồi sẽ liên hệ sau.

- Ok.

Tần Dương đưa số điện thoại của mình ra, Danny ghi nhớ sau thì quay người đi thẳng.

Tần Dương thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng của Danny, nhặt viên cầu kim loại kia lên nhét vào túi quần.

Hàn Thanh Thanh lo lắng nhìn Tần Dương:

- Cậu không cần đáp ứng lời khiêu chiến đó. Hắn có vẻ như rất khỏe.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Đừng lo lắng. Tôi sẽ không thua. Hơn nữa đây là lời khiêu chiến tôi phải đáp ứng.

Hàn Thanh Thanh không hiểu hàm ý trong lời nói của Tần Dương:

- Những kẻ này thật là phiền phức. Chẳng lẽ một người thổ lộ xong bị tôi từ chối thì cậu lại phải đánh đuổi họ sao? Kệ bọn họ đi được không?

Tần Dương cười nói:

- Tôi có chừng mực mà. Danny có thực lực không thấp. Tôi muốn nhìn xem hắn lợi hại đến mức nào?

Bởi vì lúc nãy nói chuyện đều bằng tiếng Hoa nên Konnie ở bên cạnh cứ ngơ ngơ không hiểu đầu cua tai nheo gì. Tuy vậy cô vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn nên hỏi Tần Dương:

- Tần, vừa rồi có chuyện gì thế?

Hàn Thanh Thanh giải thích cho Konnie nghe một phen, nghe xong thì Konnie rất hăng hái:

- Tần, cậu muốn đánh nhau với hắn ư?

Tần Dương cười đáp:

- Đúng, tôi muốn đánh với hắn một trận.

Konnie dùng hai tay ôm ngực, hưng phấn nói:

- Đây chính là trận chiến vì người con gái trong lòng mình đúng không? Hàn à, cô thật là hạnh phúc đó. Tần là kị sĩ anh dũng, đẹp trai và thủy chung bảo vệ cô, cô còn chần chừ gì nữa?

Tần Dương cười khổ, vội vàng giải thích:

- Konnie, đây là hai việc khác nhau. Hắn khiêu chiến tôi không chỉ vì Hàn Thanh Thanh mà còn vì hắn biết tôi có thể đánh.

Konnie ngẩn người một lúc rồi chợt hiểu ra, con mắt càng sáng lên:

- Tần, trước đó tôi biết câu rất lợi hại mà. Có phải đấy là công phu của Hoa Hạ không?

Tần Dương cười cười nói:

- Đúng thế, tôi biết công phu của Hoa Hạ.

- Hóa ra là thế, thảo nào cậu lợi hại vậy.

Konnie mở to hai mắt với vẻ chờ mong:

- Vậy tôi có thể xem trận đấu được không? Tôi cực kì sùng bái công phu của Hoa Hạ. Vừa thần bí, vừa mạnh mẽ.

Tần Dương lắc đầu:

- Không được. Đây là chuyện riêng giữa tôi và hắn.
Bình Luận (0)
Comment