Chương 395: Mất trộm
Hai người cứ giằng co như vậy mấy giây, đột nhiên trên gương mặt trầm mặc nghiêm nghị của Hà Bằng Phi lộ ra một nụ cười.
- Cậu đến từ đâu?
Ngay lúc Hà Bằng Phi lên tiếng, kình lực trên tay của Hà Bằng Phi từ từ giảm dần, đồng thời hơi hơi lắc một cái, tay của hắn đột nhiên trở nên trơn nhẵn như cá chạch, thoát khỏi tay của Tần Dương.
Tần Dương kinh ngạc sợ hãi, chiêu này của đối phương quả đúng là rất lợi hại.
Tên này hẳn cũng không lớn hơn mình là bao, nhưng nhìn qua thì thực lực của hắn còn trên cả mình nữa.
Tên này có lai lịch ra sao?
Nếu như đã biết đối phương cũng là người tu hành, Tần Dương cũng thoải mái trả lời:
- Ẩn Môn.
Hai mắt Hà Bằng Phi sáng lên, nụ cười trên mặt lại càng thêm nhiệt tình:
- Thì ra là như vậy, khó trách. Ha ha, Ẩn Môn mấy người vẫn luôn đơn truyền, nhưng mỗi thế hệ không ai là không siêu quần bạt trụy, đối phó một tên sinh viên trao đổi hẳn là không có vấn đề gì, tôi cũng yên tâm rồi.
Sinh viên trao đổi?
Tần Dương suy nghĩ liên tục, bỗng nhiên hiểu được, thì ra tên này đến thăm dò thực lực của mình, là vì lo lắng mình thua Danny, sợ làm mất mặt người tu hành của Hoa Hạ?
- Tôi là người của Hà gia đến từ núi Nga Mi ở Tứ Xuyên, hân hạnh!
Vừa nghe Hà Bằng Phi nói ra môn phái, Tần Dương giật mình ngay!
Hà gia ở núi Nga Mi!
Thảo nào tên này lại mạnh đến như vậy!
Hà gia này chính là một gia tộc người tu hành có lịch sử lâu đời, bên trong gia tộc có rất nhiều lão tiền bối cực kỳ mạnh mẽ, thuộc vào một trong những gia tộc mạnh mẽ không thể chọc vào. Nếu Hà Bằng Phi này đến từ Hà gia, vậy thì cũng có thể hiểu được chuyện sao hắn còn trẻ mà lại mạnh đến thế.
- Hân hạnh, đúng là không ngờ lại có thể gặp được người trong đồng đạo ở học Trung Hải!
Hà Bằng Phi mỉm cười:
- Lúc trước có nghe nói cậu đánh nhau rất giỏi, thậm chí ngay cả Vũ Văn Đào cũng bị cậu làm thịt, nên tôi tò mò về xuất thân của cậu, bây giờ lại thấy cậu chấp nhận lời khiêu chiến của Danny, nên đến nhìn xem!
Tần Dương cười nói:
- Lo tôi không giải quyết được Danny sao?
Hà Bằng Phi đột nhiên cười cười, thẳng thắn trả lời:
- Đúng, tên Danny này cũng là người tu hành, tôi thấy tên này cực kỳ kiêu ngạo, muốn phân cao thấp với người tu hành thế hệ trẻ của Hoa Hạ chúng ta, sợ cậu không phải đối thủ của hắn, nên tôi mới tới thử xem, bây giờ xem ra có vẻ tôi lo lắng quá rồi.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Vậy nếu cậu thăm dò phát hiện thực lực của tôi rất thấp, thì cậu định làm gì đây?
Hà Bằng Phi mỉm cười nói:
- Vậy thì ngay trước lúc hai người giao đấu, tôi sẽ đeo mặt nạ đi tới đánh cho hắn một trận no đòn, đánh đến khi hắn không rời giường mới thôi, như vậy không phải là được rồi sao?
Tần Dương nhịn không được bật cười, trong lòng không khỏi nhiều hơn một chút hảo cảm đối với vị Hà Bằng Phi vừa cao vừa gầy này:
- Cách này hay đấy.
Hà Bằng Phi cười nói:
- Cho tôi số điện thoại đi, sau này rảnh thì gặp nhau.
Tần Dương sảng khoái lấy điện thoại ra:
- OK!
Sau khi trao đổi số điện thoại xong, Hà Bằng Phi hỏi:
- Hắn hẹn đấu với cậu lúc nào?
Tần Dương lắc đầu:
- Vẫn còn chưa nói
Hà Bằng Phi cười nói:
- Hẹn xong báo cho tôi một tiếng, tôi tới xem, được không?
Tần Dương thoải mái đồng ý:
- Được!
Hà Bằng Phi vẫy vẫy tay:
- Được, vậy tôi về đây, gặp lại sau.
- Đợi đã.
Tần Dương nháy mắt mấy cái, mỉm cười hỏi:
- Cậu tới đại học Trung Hải cũng lâu rồi, nhất định là cậu biết nhiều hơn tôi, vậy trong đại học Trung Hải còn có người tu hành nào khác không?
Hà Bằng Phi gật đầu:
- Trong số các trường đại học thì đại học Trung Hải cũng rất đặc biệt, nên rất nhiều người tu hành đều muốn đưa con cái của mình tới đây học hoặc bản thân họ cũng muốn tới, nên số người tu hành trong ngôi trường này cũng không phải chỉ có hai người chúng ta thôi đâu.
Hai mắt Tần Dương sáng lên:
- Vẫn còn có người khác?
Hà Bằng Phi cười cười nói:
- Theo như tôi biết thì hẳn là còn vài người, cũng có thể có những người mà tôi không biết, dù sao thì cũng có rất nhiều người chỉ muốn yên tĩnh học tập cho xong mà thôi. Tôi thấy dự tính ban đầu của cậu hẳn cũng là như vậy, thế nhưng, ha ha...
Tần Dương đưa tay sờ mũi, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ:
- Được rồi, có cơ hội thì làm quen.
Hà Bằng Phi cười ha hả nói:
- Mấy tên này, đa phần tính tình đều có hơi kỳ quặc, hoặc là bận bịu chuyện của mình, tùy duyên đi.
Tần Dương cũng không nói nhiều, gật đầu:
- Tốt!
Hà Bằng Phi phất tay áo, quay người rời đi, Tần Dương nhìn bóng lưng của Hà Bằng Phi, khẽ nở nụ cười.
Quả nhiên giống như phán đoán của mình, đại học Trung Hải này đúng là nơi ngọa hổ tàng long, cao thủ không ít nha.
Tần Dương cũng không quá bận tâm về chuyện Danny khiêu chiến, sau khi tan học, Tần Dương, Hàn Thanh Thanh, Nhạc Vũ Hân cộng thêm Hà Thiên Phong, Tôn Hiểu Đông cùng đi tới quán lẩu.
Konnie tới rất đúng giờ, cùng ăn đêm với mọi người, cũng không hề ra vẻ công chúa chút nào, thậm chí còn uống một chút bia.
Mọi người vui vẻ ra về, ở phía đầu đường Hi Nhương, có hai người thanh niên hơn 20 tuổi vừa cười nói vừa đi về phía đám Tần Dương, cũng không biết hai người này đang nói gì, đột nhiên một người cười lên đẩy mạnh vào người còn lại, quát to:
- Thôi mày cút đi!
Người thanh niên bị đẩy kia bất ngờ quá, lập tức người hắn lảo đảo ngã đụng vào nhóm công chúa Konnie, chẳng qua hắn đứng vững lại cũng rất nhanh, vội vàng xin lỗi:
- Sorry, sorry!
Konnie cười nói:
- Không sao.
Người thanh niên này lại xin lỗi thêm vài lần, lúc này mới tránh ra, sau đó trừng mắt nhìn người bạn kia của mình, rồi hai người đi tiếp tục đi tiếp, ngược hướng nhóm Tần Dương.
Mọi người cũng không quá để tâm tới chuyện này, nhưng vừa đi được khoảng chừng mấy trăm mét, bỗng nhiên Konnie dừng lại, cúi đầu nhìn xuống ngực, lập tức gương mặt biến sắc.
- Oh my God! Dây chuyền của tôi biến mất rồi!
Tần Dương nghe vậy thì giật mình, nhanh chóng đi tới trước mặt công chúa Konnie, nhìn về phía trước ngực Konnie, đúng là không nhìn thấy mặt dây chuyện có đeo lúc trước, trên cổ chẳng có gì cả.
- Lần cuối cùng cô nhìn thấy nó là khi nào?
Trên mặt Konnie đầy vẻ lo lắng:
- Ban nãy lúc mới ra khỏi quán ăn, lúc tôi sửa sang quần áo thì vẫn còn, dây chuyền này rất quan trọng với tôi, đó là món đồ duy nhất bà ngoại để lại cho tôi, còn dặn dò tôi nhất định phải giữ gìn nó thật cẩn thận, nói có tác dụng rất lớn…
Tần Dương nhanh chóng hồi tưởng lại tất cả tình cảnh từ lúc bước ra khỏi quán lẩu tới giờ, Konnie vẫn luôn ở bên cạnh Hàn Thanh Thanh, đứng ở bên trong nhóm, chỉ có đúng một lần ngoại lệ là khi hai thanh niên kia đùa giỡn ngã vào thì một người trong đó từng đụng phải Konnie.
Trong mắt Tần Dương hiện lên vẻ lạnh lẽo, nhẹ giọng an ủi:
- Không cần lo lắng, tôi biết rồi. Cô cứ yên tâm, tôi cam đoan với cô, tôi nhất định sẽ mang mặt dây chuyện về cho cô.
Konnie nhìn Tần Dương bằng ánh mắt mong mỏi:
- Tần, cậu thật có cách giúp tôi tim về sao, có cần phải báo cảnh sát hay không?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Đại đội trưởng của cảnh sát khu này là bạn của tôi, tôi sẽ tìm cô ấy nhờ hỗ trợ, cô yên tâm, chắc chắn sẽ tìm được.
Konnie nắm lấy tay Tần Dương:
- Xin cậu hãy giúp tôi tìm lại, mặt dây chuyền này rất quan trọng đối với tôi, dùng tiền chuộc về cũng được, bao nhiêu tiền cũng được.
Tần Dương khẳng định:
- Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, trong vòng 24 giờ, tôi sẽ mang mặt dây chuyền về cho cô, cậu cứ nghỉ ngơi sớm đi, tìm được tôi sẽ gọi cô.
Konnie cũng dần bình tĩnh lại:
- Là người đàn ông ban nãy sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Tôi cũng không chắc, phải tìm được bọn họ rồi truy hỏi thì mới biết được…
Trong lúc Tần Dương nói chuyện với Konnie, trong mắt toát lên thần sắc lạnh lẽo. Có thể ở trong nháy mắt áp sát, lặng yên lấy được mặt dây chuyền trên cổ Konnie mà không gây ra chút động tĩnh nào cả, mánh khóe này đúng là không đơn giản chút nào…