Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 386 - Chương 396: Thánh Trộm

Chương 396: Thánh trộm
 

Konnie được vệ sĩ đưa về khách sạn, còn Liệp Ưng và Thược Dược ở lại cùng tìm kiếm mặt dây chuyền mất tích.

- Lão đại, chúng ta làm sao đây?

Liệp Ưng cau mày ánh mắt quét qua bên trái, trầm giọng nói:

- Tuy công chúa Konnie không cho biết thân phận, nhưng lại bị trộm mặt dây chuyền. Việc này truyền ra thì thật quá mất mặt.

Tần Dương cười cười nói:

- Không có chuyện gì lớn, quốc gia nào mà không có trộm cắp. Chỉ cần tìm được mặt dây chuyền thì không có chuyện gì.

- Trộm mặt dây chuyền chắc là hai thanh niên gặp được trên đường nhỉ?

Tần Dương gật đầu:

- Chắc là vậy, lúc gặp hai thanh niên đó có chút đen tối, cũng không có máy quay. Nhưng trước và sau đều có máy quay, tóm lại có thể quay được hai người họ, sau đó chúng ta lại đi tìm người.

Thược Dược lo lắng nói:

- Trung Hải này nói ít cũng có trăm vạn người, nếu chắc chắn thân phận thì ổn rồi. Nhưng nếu không xác định được, biển người mênh mông sao tìm được hai người? Việc này không thua gì mò kim đáy biển.

Tần Dương cười nói:

- Không phức tạp như vậy, khẩu âm lúc nãy của hai thanh niên đó vừa nghe đã biết là người bản địa. Vậy loại trừ những tên trộm nhập cư gây án, mà ăn trộm bản địa thường đều có khu vực phạm tội cố định. Bọn chúng không dám gây án lung tung ngoài khu vực, dùng cách nói của chúng chính là xâm phạm biên giới, sẽ dẫn đến mâu thuẫn, thậm chí sẽ bị đập gãy ngón tay, hủy hoại công phu kiếm cơm.

Tần Dương gọi điện cho Kiều Vi, Kiều Vi vừa nghe mặt dây chuyền quan trọng của công chúa Konnie bị trộm lấy mất, nhất thời đau đầu, nhanh chóng xuất phát từ nhà, tập hợp với nhóm người Tần Dương.

- Tôi phát hiện, cậu tìm tôi trước giờ không có việc gì tốt, mà mỗi lần đều tìm lúc tôi đang tan ca…

Tần Dương cười cười nói:

- Phiền phức ban ngày không dám đến tìm tôi. Có điều lần này không phải phiền phức của tôi, bây giờ tôi đang giúp cô.

Kiều Vi căm tức nhìn Tần Dương:

- Cho dù xảy ra chuyện không phải do cậu gây nên sao? Sao công chúa đến tìm cậu, còn không dùng tuyến đường chính thức? Nếu không làm gì xảy ra chuyện thế này?

Tần Dương cười hehe:

- Cô ấy là bạn của tôi và Hàn Thanh Thanh, cô ấy lại thích du lịch. Đến Trung Hải du lịch, gặp gỡ bạn bè, lẽ nào là sai sao? Việc này cũng có thể trách tôi à?

Kiều Vi thở dốc liếc Tần Dương một cái, dù công chúa Konnie không thể thừa kế ngôi vị nữ hoàng, rốt cuộc cũng là công chúa, đại diện hoàng thất nước Anh, bị mất trộm ở Hoa Hạ. Tuy việc này không liên quan đến Kiều Vi, nhưng đây là hạt khu của cô, thật sự phải tích cực truy cứu, cô đúng là xui xẻo.

Chỉ có điều trong lòng Kiều Vi tò mò nhiều hơn, Tần Dương cư nhiên có thể làm bạn với công chúa Konnie?

Công chúa Konnie tự đến Trung Hải tìm Tần Dương, đây chỉ có thể chứng minh quan hệ giữa hai người họ rất tốt. Nhưng Kiều Vi đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra người hoàn toàn thuộc hai thế giới sao lại quen biết hơn nữa còn có tình bạn thân thiết?

Tuy Tần Dương nói công chúa Konnie là bạn của hai người hắn và Hàn Thanh Thanh, nhưng cô căn bản không tin việc này có liên quan gì đến Hàn Thanh Thanh, nhất định vẫn là cái tên có lai lịch thần bí này.

- Sao các người quen nhau? Quan hệ tốt vậy à?

Tần Dương cười nói:

- Trước đây khi tôi cùng Hàn Thanh Thanh du lịch quen biết cô ấy. Hai bên ở cùng nhau mấy ngày, nói chuyện khá hợp. Cô cũng biết, chúng tôi đều là ngành anh văn, trao đổi không thành vấn đề, hơn nữa tôi lại đẹp trai như vậy…

Kiều Vi liếc Tần Dương:

- Tự khen cũng không biết xấu hổ!

Kiều Vi lười đi truy cứu Tần Dương quen biết công chúa thế nào, cau mày hỏi:

- Truy xét thế nào?

Tần Dương cười nói:

- Xem máy quay, trước tiên so sánh ghi chép của cục cảnh sát các cô, xem trước đây có ghi chép phạm tội nào không. Nếu không có, lại tìm những kẻ thường ăn trộm ở khu vực. Tên đó tay chân nhanh nhẹn, là cao thủ, lại là người bản xứ, không thể không ai biết.

Tần Dương dừng lại một chút:

- Lúc này mới có chút thời gian, chỉ cần tìm thấy người, đồ vật không phải sẽ tìm được sao?

Kiều Vi nhìn dáng vẻ ung dung của Tần Dương:

- Ý tưởng khá rõ đấy, chả trách bộ dạng ung dung.

Mấy người rất nhanh đến đại đội cảnh sát tuần tra, sau đó xem lại máy quay gần đó. Quả nhiên tìm thấy hai người này, hơn nữa lấy được hình chính diện rõ ràng.

Việc trộm cắp vặt này chỉ cần không bắt được ở hiện trường, không tìm thấy tang vật xem như sau này cảnh sát tìm được chúng, chúng cũng hoàn toàn có thể không thừa nhận. Nên bọn chúng ngoài việc né tránh phương tiện quay phim ở hiện trường, những chỗ khác đều đi rất quang minh chính đại, căn bản không sợ máy quay.

Kiều Vi dùng hình chính diện của hai người kia so với kho dữ liệu trong cục, nhưng không tìm thấy bất kì dữ liệu nào.

- Không có ghi chép phạm tội, chắc là tay mới, hay vẫn chưa từng bị bắt.

Tần Dương ừ một tiếng, cũng không thất vọng:

- Có thể ăn trộm trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hai kẻ này chắc chắn là có lai lịch. Những kẻ chuyên trộm cắp chỗ các cô, cô ít nhiều biết được mấy tên nhỉ.

Trộm chuyên nghiệp thông thường mà nói đều là bị bắt vào cục, Kiều Vi lấy mấy tài liệu in ra đưa cho Tần Dương.

- Đi thôi, lần lượt trực tiếp đến cửa viếng thăm!

Vật hợp theo loại, người tụ theo nhóm, trộm vặt ở khu vực nào đó, đa phần bọn chúng đều quen biết nhau. Mọi người đều ở đây kiếm cơm, có thể không quen biết sao?

Mấy người Tần Dương lần lượt tìm người hỏi. Kiều Vi ra mặt, Tần Dương và đám người Liệp Ưng ở bên cạnh xem, phán đoán đối phương có nói thật không.

Khi gõ cửa phòng tên trộm chuyên nghiệp thứ ba, nói rõ ý đồ, đưa ra ảnh chụp màn hình máy quay, con ngươi người đàn ông kia hơi co rút lại, cười nói như không có chuyện gì xảy ra:

- Cảnh sát, tôi không quen.

Tần Dương cười cười, trực tiếp nói với Kiều Vi:

- Tên này nói dối, bắt về từ từ thẩm tra, sau khi tra hỏi xong nhốt hắn một hai năm, xem như hắn là đồng bọn của tên trộm đồ khách hoàng thất nước Anh.

- Cái gì? Hoàng thất nước Anh?

Sắc mặt người đàn ông này lập tức thay đổi, hắn là một kẻ trộm chuyên nghiệp, đương nhiên biết ăn trộm có hậu quả nghiêm trọng gì. Đây lại là trộm của hoàng thất ngoại quốc, cái này không phải là muốn chết sao?

- Đừng, đừng, tôi nhìn kĩ lại một chút, chợt nhớ ra, tôi từng gặp người này…

Tay của người đàn ông chỉ vào thanh niên đụng công chúa Konnie:

- Hắn tên là Lãnh Tiếu, tôi từng gặp hắn. Hắn ở nhà của Cửu gia, nhìn qua hình như rất có lai lịch, Cửu gia vô cùng khách khí với hắn…

Lãnh Tiếu?

Tần Dương cười haha nói:

- Cái này thật sự rất có ý nghĩa. Có điều… Cửu gia là ai? Sống ở đâu?

Người đàn ông cười khổ nói:

- Chúng tôi tuy là trộm vặt, nhưng đều có người dẫn đường. Hơn nữa cũng có nhóm của riêng mình. Cửu gia tên thật là Kỳ Hoành, sau này bàn tay của ông ấy bị chặt đứt một ngón, chỉ còn chín ngón, sau đó mọi người gọi là Cửu gia. Trong nhóm trộm vặt ở Trung Hải này không ai không dám bất kính với ông ấy. Kẻ khác đến kiếm cơm cũng phải lạy ở bến tàu trước. Ông ấy được xem là tiền bối của chúng tôi, bây giờ những người nổi trội hoạt động ở Trung Hải đều là đệ tử của ông ấy…

Tần Dương cười haha:

- Vậy là thánh trộm à, được lắm. Hắn sống ở đâu, tôi đến thăm hỏi!
Bình Luận (0)
Comment