Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 387 - Chương 397: Đạo Môn

Chương 397: Đạo Môn
 

Mấy người Tần Dương dừng xe trước cửa một tòa tứ hợp viện vừa rộng rãi nhưng cụng không kém phần cổ xưa.

- Không tệ, ở một nơi tấc đất tấc vàng như chỗ này, mà có thể xây một tòa tứ hợp viện rộng như vậy làm nơi ở, tuyệt đối không phải việc người bình thường có thể làm được.

Tần Dương quan sát một hồi, mỉm cười đánh giá, Kiều Vi đứng bên cạnh thì hừ lạnh một tiếng:

- Tiền của hắn e rằng đều có nguồn gốc bất chính, có cái gì tốt mà hâm mộ chứ?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Rắn có đường rắn chuột có đường chuột, mỗi người mỗi nghiệp, chỉ cần có thể đi tới đỉnh cao, thì đều cực kỳ xuất sắc. Cho dù cô chỉ là một người nhặt rác, nhưng chỉ cần cô có thể trở thành người giỏi nhất trong tất cả những người nhặt rác, vậy thì cô cũng có thể ở biệt thự, lái xe hơi…

Kiều Vi khẽ nói:

- Dù sao thì tôi vẫn xem thường loại người này.

Tần Dương cười nói:

- Người ta cũng không cần cô xem trọng đâu, hơn nữa, loại người giống như hắn cũng đã không cần phải tự tay đi trộm nữa rồi, dù cô có là cảnh sát, thì cũng có làm gì được hắn đâu?

Kiều Vi trừng mắt Tần Dương một cái, nhưng bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi chán nản, bởi vì những gì Tần Dương nói đều là sự thật.

Dù Kiều Vi là cảnh sát, hơn nữa còn là một vị đại đội trưởng có thực quyền, nhưng vậy thì sao, trên thế giới này vẫn có rất nhiều chuyện cô không thể nào can thiệp vào được, dù cô biết rõ đối phương là ai, dù cô biết rõ đối phương đang lén lút làm chuyện gì, nhưng cô vẫn như cũ không thể làm được gì cả.

Cảnh sát phá án phải cần có chứng cứ, phải đúng theo pháp luật.

Đây mặc dù là một chuyện bất đắc dĩ, nhưng là nhất định phải có, nếu không, chấp pháp không theo bất kỳ tiêu chuẩn nào, mà chỉ nhìn nhận định chủ quan của bản thân, vậy chẳng phải tất cả sẽ trở thành hỗn loạn hết sao?

Kiều Vi nhìn sang Tần Dương:

- Cậu tới hay tôi tới đây?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Cô là cảnh sát, đương nhiên là cô tới.

Kiều Vi hừ một tiếng, cất bước tiến lên, gõ cửa.

Hai người Thược Dược và Liệp Ưng nhìn thấy bóng lưng Kiều Vi, thì đều liếc mắt nhìn Tần Dương, trong mắt ánh lên chút ý tứ không cần nói cũng biết.

Lão đại, cậu rất khá nha!

Tần Dương cười hì hì với hai người một tiếng, thân phận của hắn bây giờ chỉ là một sinh viên đại học, được phép biểu hiện khác thường một chút, nhưng ở vào thời điểm quan trọng, đương nhiên có thể để cho mấy người có thân phận đặc biệt như bọn họ chặn ở phía trước.

Nếu như thân phận đại đội trưởng Cục cảnh sát của Kiều Vi không có tác dụng, vậy thì vẫn còn hai người Liệp Ưng và Thược Dược, bọn họ chính là người chịu trách nhiệm công việc bảo vệ an toàn cho công chúa Konnie, lấy ra giấy chứng nhận trên người cũng có thể dọa cho khối người run lên.

Người mở cửa ra là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, y nhìn mấy người Tần Dương đứng ngoài cửa, nhíu mày lại hỏi:

- Các vị tìm ai?

Kiều Vi lấy ra thẻ ngành của mình, nói:

- Tôi tìm Kỳ Hoành.

Người đàn ông kia nhìn thấy, mở rộng cửa ra, mời mọi người đi vào nhà.

- Cửu gia đã đi ngủ, các vị chờ một lát.

Nhóm Tần Dương chờ khoảng hơn mười phút, thì có một ông lão mặc áo cổ tàu đi tới gặp bọn họ.

Tần Dương khẽ quan sát ông lão này một chút, ước chừng hơn sáu mươi tuổi, tinh thần quắc thước, sắc mặt hồng hào, tuy gương mặt hàm chứa nét cười, nhưng ẩn chứa trong hai mắt là sự khôn khéo và sắc bén khó giấu.

- Cảnh sát Kiều, đã muộn như vậy mà còn cất công tới đây không biết là có chuyện gì?

Kiều Vi nhanh chóng lấy ra hai tấm hình đặt lên trên bàn, hỏi:

- Ông biết hai người này không?

Kỳ Hoành khẽ mỉm cười nhìn thoáng qua, thần thái vẫn như cũ:

- Trông có hơi quen, chẳng qua tôi cũng không chắc có có quen hai người này hay không.

Kiều Vi cười lạnh nói:

- Kỳ Hoành, ông bớt giả ngu đi, có người đã tiết lộ người này là khách quý của ông, ông nói không quen biết, đây chính là giả tạo bằng chứng, chả lẽ đã lớn tuổi như vẫy rồi mà ông còn muốn vào trong nhà giam ngồi bóc lịch nữa sao?

Kỳ Hoành chẳng hề sợ hãi, mỉm cười nói:

- Năm nay tôi đã 68 tuổi, cũng gần 70 tuổi rồi, dù cho tôi đã từng nhìn thấy, nhưng ánh mắt kém, nhìn không rõ, trí nhớ kém, nghĩ không ra cũng là chuyện bình thường, nếu như chỉ vì vậy mà cũng phải vào tù, vậy thì cảnh sát Kiều cứ tới bắt tôi đi.

Kiều Vi gặp ph kẻ già đời khó chơi như Kỳ Hoành thì không biết phải làm sao, tức giận nói:

- Vào tối hôm nay, hai người này đã trộm một món đồ cực kỳ quan trọng của một thành viên thuộc hoàng gia nước Anh, ông nhắm mình gánh nổi chuyện này sao?

Kỳ Hoành nghe vậy thì vẻ mặt có hơi biến sắc:

- Bọn họ trộm cái gì, hay là cái gì, thì có liên quan gì tới tôi chứ? Bọn họ cũng không phải là con cháu của tôi, tôi biết rõ, thuộc hạ của tôi có không ít người sống nhờ vào nghề này, nhưng như vậy cũng không có nghĩa tất cả đồ vật mất trộm đều là do mấy thằng nhóc dưới trướng tôi làm. Nếu như cô có chứng cứ, vậy thì lấy chứng cứ ra, nếu như không có, thì dù cô có là cảnh sát, cũng không thể ăn nói lung tung ược.

Nhất thời Kiều Vi cũng không biết phải làm sao, những kẻ già đời như thế này có tình huống nào mà chưa gặp phải chứ, hơn nữa ông ta tuổi đã cao, không nói thì thôi, đã nói rồi thì đúng là làm cho cô không biết phải làm sao!

Hai người Liệp Ưng và Thược Dược liếc nhau, Liệp Ưng bước lên trước một bước, đưa tay vào trong túi áo, hiển nhiên đang chuẩn bị lấy giấy chứng nhận ra.

Tần Dương đưa tay cản Liệp Ưng, nhìn về phía Kỳ Hoành, nhẹ giọng thì thầm:

- Trộm cũng có đạo, nhưng sao giống như không có đạo vậy?

Kỳ Hoành nghe vậy thì biến sắc, đột nhiên trong mắt toát ra hai luồng ánh sáng sắc bén như bảo kiếm, nhìn chằm chằm về phía Tần Dương:

- Trộm cũng có đạo, trộm ba thứ không trộm ba thứ, lấy năm thứ không lấy năm thứ!

Tần Dương nghe vậy thì nở nụ cười, đưa tay ra tạo thành một tư thế chắp tay vái kỳ lạ:

- Đệ tử Ẩn Môn Tần Dương.

Đột nhiên vẻ mặt của Kỳ Hoành thay đổi trở nên cực kỳ kính trọng, cũng đưa tay ra tạo thành một tư thế chắp tay giống như Tần Dương:

- Đệ tử Đạo Môn Kỳ Hoành.

Tần Dương thu tay lại, mỉm cười, chỉ vào hai tấm hình trong tay Kiều Vi:

- Hai người bọn họ trộm một mặt dây chuyền cực kỳ quan trọng của bạn tôi, xin nhờ Cửu gia hỗ trợ tìm về, chỉ cần tìm lại được đồ vật, tôi sẽ không truy cứu việc này, nếu như Cửu gia vẫn như cũ không muốn hỗ trợ, vậy tôi chỉ đành dùng cách của mình đi tìm bọn họ.

Kỳ Hoành vội vàng xua tay, trên mặt cũng hiện lên nụ cười:

- Tần tiên sinh nói quá lời, cứ gọi tôi là Kỳ Hoành, hoặc là Lão Kỳ là được rồi. Tôi biết người trong hình kia, cũng là người trong Đạo Môn giống tôi, nếu quả thật là hắn lấy, ta cam đoan nhất định sẽ trả lại y như cũ, nhưng hy vọng Tần tiên sinh cũng sẽ tuân thủ lời hứa, không truy cứu chuyện này.

Tần Dương cười nói:

- Đệ tử Ẩn Môn, nói lời giữ lời.

Kỳ Hoành thở dài một hơi, đứng thẳng ngườ dậy:

- Tần tiên sinh, xin các vị hãy ngồi đợi một lát, tôi sẽ lập tức phái người đi tìm thằng nhóc kia ngay.

Tần Dương gật đầu, nghĩ một chút lại nói:

- Hãy gọi hắn cùng tới đây đi.

Kỳ Hoành vừa nghe vậy thì trên mặt liền xuất hiện vẻ khẩn trương:

- Tần tiên sinh, cậu vừa nói sẽ không truy cứu việc này nữa cơ mà?

Tần Dương cười nói:

- Ông yên tâm, tôi không nói là muốn bắt hắn, tôi chỉ khá tò mò về người này thôi, chỉ riêng chuyện có thể lặng yên không một tiếng động trộm đi đồ vật của bạn tôi ngay trước mặt tôi, cũng đủ nói lên năng lực của y không tầm thường rồi, nên tôi muốn làm quen ấy mà.

Kỳ Hoành có hơi do dự nhìn Tần Dương, Tần Dương cười nói:

- Nếu như tôi thực sự muốn đối phó hắn, ông cảm thấy tôi nhất định phải thông qua ông thì mới tìm được hắn sao? Với cả, nơi này còn có cảnh sát đây, chẳng lẽ hắn muốn nếm thử xem cảm giác bị truy nã nó ra sao, đôi khi chứng cứ cũng không quan quá quan trọng đâu, ông cảm thấy thế nào?

Kỳ Hoành suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, gật đầu nói:

- Được, mời mọi người ngồi đợi một lát, tôi sẽ lập tưc cho ngời đi tìm hắn, nếu đúng thật là do hắn lấy, tôi bảo đảm sẽ trả lại y như cũ!
Bình Luận (0)
Comment