Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 388 - Chương 398: Làm Theo Sở Thích, Chúng Sinh Bình Đẳng

Chương 398: Làm theo sở thích, chúng sinh bình đẳng
 

Bốn người Tần Dương ngồi trong phòng, lẳng lặng chờ đợi.

Kiều Vi dùng ánh mắt quái lạ nhìn Tần Dương, mắt cứ chớp chớp tựa như trên mặt Tần Dương nở một đóa hoa vậy.

Tuy Liệp Ưng và Thược Dược cũng cảm thấy có hai phần kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Bọn họ sớm biết Tần Dương là người tu hành, kinh ngạc chẳng qua là hai chữ Ẩn Môn này mà thôi.

Bọn họ và Tần Dương sống chung với nhau mấy năm, không biết vào ra sinh tử mấy lần, sớm biết rõ năng lực siêu phàm của Tần Dương. Bọn họ chỉ là không biết lai lịch cụ thể của Tần Dương mà thôi.

Tần Dương bị Kiều Vi nhìn chằm chằm vô cùng không tự nhiên, bất lực cười nói:

- Cô nhìn tôi như vậy làm gì, trên mặt tôi có hoa sao?

Kiều Vi hừ lạnh nói:

- Cậu che giấu giỏi thật, hôm nay cuối cùng cũng nói ra lai lịch rồi sao? Ẩn Môn là môn phái gì? Nghe có vẻ rất lợi hại?

Tần Dương có chút bất lực, chỉ là hắn nói ra chuyện này thì không định giấu Kiều Vi nữa. Hơn nữa thân phận người tu hành thực sự cũng không phải chuyện gì không thể để người ta biết. Khiêm tốn trong trường học chỉ là không muốn bị mấy chục ngàn học sinh dùng ánh nhìn kì quái nhìn chằm chằm mà thôi.

Kiều Vi là bạn thân của Văn Vũ Nghiên, sớm muộn cũng sẽ biết thân phận mình, nên vừa rồi Tần Dương cũng không tránh né cô.

- Cô biết người tu hành Hoa Hạ không?

Kiều Vi sửng sốt, ánh mắt đột nhiên sáng lên:

- Cậu là người tu hành?

Tần Dương ừ một tiếng, ngay sau đó lại cười khổ nói:

- Cô cảm thấy một người bình thường có thể đánh một tên côn đồ kinh nghiệm đánh nhau phong phú cầm mã tấu sao? Cho dù có luyện thuật cận chiến, hai quả đấm cũng khó địch lại bốn tay.

Kiều Vi ngây người, trên mặt lộ ra thần sắc hối tiếc:

- Phải ha, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Lúc đó tôi còn đang khiếp sợ, tên đó sao giỏi võ như vậy, bị ống thép đập lên lưng mấy cái mà chỉ bị thương ngoài da một chút, sưng đỏ một chút, việc này hoàn toàn không hợp lý. Tôi thật sự là đồ óc heo mà!

Tần Dương bị lời nói của Kiều Vi chọc cho cười, không nhịn được cười ra tiếng.

Kiều Vi bị Tần Dương cười nhạo, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận:

- Cười cái đầu cậu, con người cậu không thẳng thắn chút nào, mãi luôn lừa gạt tôi, còn không biết xấu hổ mà cười!

Tần Dương giơ hai tay lên, miễn cưỡng thu lại nụ cười trên mặt:

- Được, tôi không cười, không cười…haha…

Tần Dương còn chưa dứt lời lại không nhìn được cười lên lần nữa. Kiều Vi giận đến không được, giơ tay đánh vào cánh tay Tần Dương một cái thật mạnh:

- Đừng cười nữa, mau nói cho tôi biết Ẩn Môn này là thế nào?

Tần Dương thu lại nụ cười, giải thích:

- Người tu hành có rất nhiều gia tộc hoặc môn phái, công pháp tu hành của mỗi nơi lại khác nhau. Uhm, cô có thể hiểu nó là các đại môn phái trong giang hồ thời xưa, mỗi môn phái đều có võ học đặc biệt của riêng mình. Ẩn Môn là một môn phái rất đặc biệt trong đó, dùng tám chữ là có thể khái quát Ẩn Môn.

Thược Dược lắng nghe bên cạnh không nhịn được chen miệng hỏi:

- Tám chữ gì?

Tần Dương hơi ngẩng cằm lên, trên mặt toát ra mấy phần kiêu ngạo không che giấu được:

- Thiên cổ Ẩn Môn, nhất mạch đơn truyền!

- Nhất mạch đơn truyền, là ý gì?

Tần Dương giải thích:

- Chính là mỗi một đời đều chỉ có một đệ tử, một truyền một, cứ thế truyền xuống.

Kiều Vi giật mình mở to hai mắt:

- Chỉ một người, vậy không sợ gặp phải chút trục trặc gì đó, khiến việc thừa kế bị đứt đoạn sao?

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên có những cách phòng ngừa thừa kế bị đứt đoạn. Trong lịch sử quả thực cũng xảy qua nhiều lần đệ tử Ẩn Môn chết mà khiến việc thừa kế bị gián đoạn, có điều cuối cùng cũng tiếp tục được.

- Vậy thật là lợi hại. Phải rồi, sư phụ cậu là người tu hành, cha mẹ Văn Vũ Nghiên cũng là người tu hành sao?

Tần Dương cười nói:

- Dì Thu thì phải, chú Văn thì không.

Kiều Vi ồ một tiếng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên:

- Cậu lợi hại như vậy, vậy sau này tôi có chuyện gì khó khắn cứ tìm cậu giúp đỡ nha.

Tần Dương sửng sốt cười nói:

- Được.

Đang trò chuyện, Kỳ Hoành đi vào, ngồi xuống đối diện Tần Dương, khách khí nói:

- Tần tiên sinh, không biết lệnh sư còn khỏe không?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Phiền ông lo lắng, sư phụ tôi ăn ngon ngủ ngon, mọi chuyện đều ổn.

Kỳ Hoành thở dài nói:

- Hơn hai mươi năm trước, Mạc tiên sinh một mình vào Trung Hải, vô cùng oai phong, khí độ đó khiến vô số người ganh tị. Tôi từng giao thiệp một lần với Mạc tiên sinh, tuy chỉ có duyên gặp một lần, nhưng chuyện lần đó vẫn nhớ mãi, không dám quên…

Tần Dương tò mò hỏi:

- Có thể hỏi ông Kỳ và sư phụ tôi giao thiệp chuyện gì không?

Ánh mắt Kỳ Hoành toát ra thần sắc nhớ lại:

- Năm đó tôi chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường của Đạo Môn. Lần đó Mạc tiên sinh đến tìm một vị trưởng lão Đạo Môn chúng tôi bàn chuyện, tôi giúp đỡ chạy vặt. Lúc đó tôi gây ra sự cố, một chân của tôi bị tê liệt. Tôi dẫn Mạc tiên sinh đi làm việc, chắc qua nửa ngày thì làm việc xong. Tôi liền cáo từ rời đi, nhưng Mạc tiên sinh đã ngăn tôi lại, chủ động xem chân giúp tôi, giúp tôi châm cứu, còn kê thuốc cho tôi…

Trên mặt Kỳ Hoành toát ra thần sắc kính nể và kích động:

- Tôi chỉ là một đệ tử Đạo Môn không đáng kể, nhưng vì dẫn dắt Mạc tiên sinh làm chút chuyện nhỏ, Mạc tiên sinh phỏng đoán xem cái chân hỏng của tôi, giúp tôi chữa khỏi, không thu đồng nào. Phải biết lúc ấy Trung Hải xem Mạc tiên sinh là Hoa Đà tái thế, không biết bao lần người giàu sang quyền quý đồng ý bỏ ra ngàn vàng xin Mạc tiên sinh trị bệnh một lần mà cũng không được. Nhưng ông lại đồng ý trị thương cho một tên vô danh tiểu tốt như tôi.

- Có lẽ Mạc tiên sinh làm theo sở thích, hoặc là thấy tôi quá đáng thương, hay cảm thấy chỉ là việc nên làm, nhưng dù nói thế nào, đối với tôi mà nói, Mạc tiên sinh giống như mặt trời trên cao, còn tôi bất quá là một con kiến hôi dưới đất. Ông lại trò chuyện vui vẻ với tôi trong nửa ngày, không chút xem thường tôi, cuối cùng còn chủ động trị thương giúp tôi. Ân tình này cả đời tôi không dám quên!

Tần Dương cười gật đầu một cái:

- Thì ra là như vậy, trong mắt sư phụ tôi, không có cái gì gọi là người giàu sang quyền quý hay bách tính bình dân, đều là bình đẳng. Chỉ có điều có đồng ý ra tay trị bệnh hay không còn phải xem tâm tình của ông ấy, không liên quan đến những thứ khác.

Tần Dương hơi dừng lại một chút, hỏi:

- Ông Kỳ, bây giờ trong Đạo Môn ông có chức vị gì?

Mặt Kỳ Hoành có vẻ xấu hổ nói:

- Tôi không có thiên phú, không thể trở thành người tu hành, nên vẫn chưa tiến vào nội môn. Chỉ có điều dựa vào tuổi tác đã lớn như hiện giờ, làm chức đường chủ phân đường Trung Hải của Đạo Môn…

Tần Dương cười nói:

- Vậy cũng không tệ, bao nhiêu đồ đệ hoạt động với ông?

Kiều Vi bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, cô là cảnh sát, Kỳ Hoành trước mặt này có thể nói là thánh trộm trong giới trộm vặt Trung Hải, việc này sao khiến cô vừa mắt hắn?

Tần Dương đương nhiên chú ý đến phản ứng của Kiều Vi, nhưng cũng không quan tâm cô. Trên đời này, tam giáo cửu lưu, mỗi người đều có cách sống riêng, cho dù muốn quản, cô quản được sao?

Dù sao việc mình làm, tự mình phụ trách đảm nhận là được rồi.

Trộm trộm tiền, cảnh sát bắt trộm, chuyện ai nấy làm.

Vào lúc này, người đàn ông chừng ba mươi tuổi mở cửa dẫn hai thanh niên đi vào trong. Hai thanh niên đó chính là hai người trước đó đám người Tần Dương gặp trên đường, chỉ là trên mặt hai người đều có chút không tự nhiên.

Kỳ Hoành thấy hai người, quay đầu cười nói:

- Lãnh Tiếu, tiểu tử thối nhà cậu trộm đồ cũng không có mắt. Mau đem đồ ra đây. Tần tiên sinh nói rồi, chỉ cần các người đưa vật về với chủ, sẽ không truy cứu trách nhiệm các ngươi.

Hai thanh niên nghe Kỳ Hoành nói vậy, hai mắt nhìn nhau, thanh niên cầm đầu tên Lãnh Tiếu gãi gãi đầu, rất lúng túng nói:

- Vật đó…vật đó, bị chúng tôi làm hư rồi…
Bình Luận (0)
Comment