Chương 399: Kỹ năng trộm thần kỳ
Làm hỏng rồi?
Sắc mặt của Tần Dương nhất thời trầm xuống, ánh mắt cũng nghiêm túc hơn.
- Từ lúc các anh lấy được mặt dây chuyền đến bây giờ cũng không bao nhiêu thời gian, các cậu đã làm hỏng nó rồi?
Kỳ Hoành cũng nhất thời có chút nóng nảy, quát lên:
- Đây là Tần tiên sinh đến từ Ẩn Môn, mặt dây chuyền các cậu đã trộm đâu, đưa ra đây!
Lãnh Tiếu từ trong túi móc ra một cái mặt dây chuyền, cắn răng đưa cho Tần Dương.
Tần Dương đưa tay nhận lấy, nhìn qua, nhất thời nhíu mày, mặt dây chuyền tuyệt đẹp đã bị người ta dùng đồ sắc bén cạy thành hai mảnh.
Tần Dương nhất thời có chút tức giận, hắn còn hứa với Konnie sẽ tìm được mặt dây chuyền nguyên vẹn như cũ trả về cho cô nữa chứ, lần này chắc là phải bị mất mặt rồi.
- Cái mặt dây chuyền đang yên đang lành, các cậu tại sao lại muốn cạy nó ra hả?
Lãnh Tiếu là một tiểu tử chừng hai mươi tuổi, có chút đen đen gầy gầy, nhìn qua cũng không bắt mắt, nhưng đôi mắt đen bóng của hắn, làm cho người có một thứ cảm giác rất thông minh lanh lợi.
Mặc dù Lãnh Tiếu và Tần Dương là bạn cùng lứa tuổi, nhưng ở trước mặt Tần Dương, Lãnh Tiếu bị khí phách của Tần Dương áp chế hoàn toàn, giống như là trẻ con phạm phải sai lầm bị người lớn bắt được vậy, mặt đầy lúng túng không biết trả lời thế nào.
- Lúc tôi mới trộm cái mặt dây chuyền này, là nhìn trúng đá quý xung quanh, tôi cảm thấy nó khẳng định rất đáng giá, nhưng sau khi tôi lấy được rồi tôi phát hiện trang sức của cái mặt dây chuyền này là đá quý, còn mặt dây chuyền này thì rất phổ thông, thậm chí không đáng giá một đồng...
Tần Dương hừ lạnh một tiếng nói:
- Đây là món đồ duy nhất mà bà ngoại của bạn tôi để lại cho cô ấy, có ý nghĩa kỷ niệm vô cùng lớn, thứ ý nghĩa kỷ niệm này có thể dùng tiền để đo được hay sao?
Lãnh Tiếu càng lúng túng, ngược lại người thanh niên bên cạnh hắn lại mở miệng nói:
- Chúng tôi cùng nhau nghiên cứu một hồi, sau đó Lãnh Tiếu đoán cái bên trong mặt dây chuyền này có cất giấu thứ gì, hơn nữa cái bề ngoài mặt dây chuyền này cũng không đáng giá, nên chúng tôi bèn tìm người để cái cạy mặt dây chuyền này ra.
- Bên trong có đồ?
Tần Dương hơi híp mắt lại:
- Vậy các cậu tìm được đồ gì rồi sao?
Lãnh Tiếu từ trong túi quần jean phía sau của mình lấy ra một tờ giấy nhìn qua rất cũ kỹ, đưa cho Tần Dương:
- Chúng tôi phát hiện ra cái này, chỉ là phía trên toàn bộ đều viết bằng tiếng Anh, chúng tôi xem cũng không hiểu, đang bảo ngày mai tìm người giúp chúng tôi kiểm tra xem...
Tần Dương nhận lấy tờ giấy mà Lãnh Tiếu đưa, cảm xúc có chút đặc biệt lạ, cẩn thận kiểm tra, nhưng phát hiện đó lại không phải là giấy, mà là một tấm da bò vô cùng mỏng, chế tạo vô cùng tinh xảo, ở trên tấm da bò cũng không lớn lắm này viết chằng chịt tiếng Anh.
Ánh mắt Tần Dương rơi vào những chữ tiếng Anh trên đó, mới xem mấy hàng, sắc mặt lập tức hơi thay đổi, đến khi hắn đọc hết nội dung phía trên xong, trong ánh mắt lộ ra vẻ hết sức kinh hoàng.
- Trên đó viết cái gì?
Kiều Vi nhìn ánh mắt biến hóa của Tần Dương, không nhịn được lao tới, đồng thời tò mò hỏi.
Tần Dương cũng đã thu bức da bò nhỏ, nhìn Kiều Vi một cái nói:
- Một ít chuyện trong hoàng thất nước Anh... Tôi sẽ trả cái này lại cho Konnie, có lẽ có cái này, chuyện mặt dây chuyền bị phá hỏng, cô ấy cũng sẽ không truy cứu nữa.
Kiều Vi mặc dù có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không truy hỏi nữa, gật đầu cười nói:
- Nếu như vậy thì cũng tốt, dù nói thế nào, chúng ta cũng đã giúp cô ấy tìm được mặt dây chuyền. Tần Dương, cậu phải nói mấy lời làm dịu đi, nếu không chuyện này mà loan ra ngoài, chúng tôi rất khó xử đấy.
Tần Dương sảng khoái gật đầu nói:
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Kỳ Hoành Bên cạnh nhìn cảnh này, cũng thở phào nhẹ nhõm, khiển trách:
- Lãnh Tiếu, cái thằng nhóc con này, đồ tốt như vậy, cậu lại làm hỏng nó!
Lãnh Tiếu phân bua:
- Bên trong cái mặt dây chuyền đó có một nút ngầm, là nút chết, chỉ cần cạy ra, nút ngầm đó thì sẽ bị phá hư. Có điều cho tôi một chút thời gian, tôi có thể gắn lại cái nút ngầm đó, sửa nó trở về nguyên dạng như ban đầu.
Tần Dương bất chợt hỏi:
- Cậu có thể sửa về như cũ?
Lãnh Tiếu gật đầu, mặt đầy tự tin nói:
- Những chuyện nhỏ như vậy, hoàn toàn không thành vấn đề!
Tần Dương suy nghĩ một lát, lại đem mảnh vỡ bị cạy của mặt dây chuyền trong tay ra cười lạnh:
- Vậy cậu giúp tôi sửa nó lại, chuyện này tôi coi như không xảy ra, thế nào?
Lãnh Tiếu vội vàng gật đầu, hắn trộm một cái mặt dây chuyền, không chỉ dẫn tới cảnh sát, còn đụng tới cả người tu hành, chuyện này đã dọa hắn sợ xanh mặt.
- Được !
Tần Dương hỏi:
- Cần thời gian bao lâu ?
- Nửa ngày đi.
Tần Dương gật đầu nói:
- Được, vậy trưa mai cậu cầm mặt dây chuyền đến đại học Trung Hải tìm tôi, có vấn đề gì không?
- Không thành vấn đề!
Tần Dương xử lý chuyện xong mặt dây chuyền, ánh mắt dừng lại trên người Lãnh Tiếu, bỗng nhiên cười nói:
- Kỹ năng ăn trộm của cậu là học của ai?
Lãnh Tiếu nhìn qua Kỳ Hoành bên cạnh, Kỳ Hoành cười khổ giải thích:
- Tần tiên sinh, tiểu tử này đã từng được chính tay tên cầm đầu của bọn trộm cướp chỉ điểm qua một khoảng thời gian, ở phương diện này hắn rất có thiên phú, trộm đồ mà không ai hay biết, ngay cả tôi có lúc cũng không phòng được...
Tần Dương đánh giá Lãnh Tiếu:
- Hình như không phải người tu hành ?
Kỳ Hoành lắc đầu nói:
- Hắn không phải người tu hành, bọn trộm cướp chúng tôi vốn dĩ chính là trà trộn trong dân chợ búa ở thành phố kiếm miếng cơm, ngoài tên cầm đầu cùng với đám người trưởng lão đó ra thì, cơ bản đều là người bình thường. Có điều hắn mặc dù không thể trở thành người tu hành, nhưng đối với phương pháp rèn luyện thân thể gì gì đó ngược lại là rất có năng khiếu, khoản chạy ấy mà, đúng là không mấy người có thể đuổi kịp hắn.
Tần Dương cười cười nói:
- Lãnh Tiếu, vậy cậu hãy thử một chút xem, xem cậu có thể ăn trộm đồ trên người tôi hay không?
Lãnh Tiếu cười khổ nói:
- Cậu là người tu hành, phản ứng bén nhạy, làm sao có thể lấy trộm được?
Tần Dương hơi mỉm cười nói:
- Không thử làm sao biết?
Lãnh Tiếu đưa hai tay ra xua xua, sau đó hướng Kỳ Hoành bên cạnh:
- Không thử, không thử, có lẽ Cửu gia mói có bản lãnh này, đúng không, Cửu gia?
Kỳ Hoành cười mắng lại:
- Bảo cho cậu thử, thì cậu cứ thử, lôi tôi vào làm gì!
Tần Dương quay đầu nhìn về phía Kỳ Hoành, đang định nói, bỗng nhiên có cảm giác, quần áo mình hình như bị cái gì đụng vào, hắn đột nhiên quay đầu, thì thấy mặt mới vừa đầy vẻ cười khổ của Lãnh Tiếu giờ lại đang cười híp mắt nhìn hắn, trên tay cầm một cái ví tiền đen thùi lùi.
Tần Dương trong lòng cả kinh, cúi đầu nhìn, ví tiền của hắn để trong túi áo đã trống không rồi!
Lãnh Tiếu cười híp mắt đem ví tiền đưa trả cho Tần Dương, vẻ mặt hơi có chút đắc ý:
- Vẫn là bị cậu phát hiện!
Tần Dương nhận lấy ví tiền, bỗng nhiên cười lên.
Lãnh Tiếu miệng vừa nói không được, không muốn thử, thật ra căn bản là phân tán sự chú ý của mình, sau đó hai tay lại chỉ loạn lên, còn chỉ hướng sang Kỳ Hoành, trong nháy mắt ngay lúc hắn xoay người, Lãnh Tiếu đung đưa ngón tay giống như con lươn vậy đã theo động tác xoay người của Tần Dương trợt vào bên trong túi áo của Tần Dương kẹp đi ví tiền. Động tác này vô cùng nhanh, có thể nói là chớp lửa trong điện quang, trong nháy mắt đã hoàn thành.
- Lợi hại! Tay nghề ăn trộm này của cậu thật là quá xuất sắc, bái phục bái phục!