Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 390 - Chương 400: Thần Trộm Làm Người Cầm Thớt

Chương 400: Thần trộm làm người cầm thớt
 

Khách sạn Tinh Vân.

Tần Dương mới đi vào phòng của Konnie, Konnie mặt đầy mong đợi nhìn Tần Dương.

- Tần, đã tìm được mặt dây chuyền chưa?

Tần Dương cười cười nói:

- Mặt dây chuyền đã tìm được, đến trưa là có thể lấy được, chỉ có điều xảy ra một chút xíu ngoài ý muốn...

Konnie nghe nói buổi trưa là có thể lấy lại mặt dây chuyền, nhất thời vui vẻ ra mặt:

- Tìm được rồi sao, tốt quá, cám ơn cậu, Tần... Đúng rồi, chuyện gì ngoài ý muốn vậy?

Tần Dương móc từ trong túi ra tấm da bò nhỏ có ghi chữ bên trên:

- Hai tên kia cạy mặt dây chuyền ra, sau đó phát hiện ở bên trong có cái này, có điều tôi đã để cho bọn họ đem mặt dây chuyền đi phục hồi như cũ, nếu không, bây giờ đã có thể đưa cho cô rồi.

Konnie sững sốt một chút, đưa tay nhận lấy tấm da bò nhỏ:

- Đồ bên trong mặt dây chuyền sao?

Tần Dương gật đầu, chợt có chút xin lỗi:

- Tôi lúc ấy cũng rất ngạc nhiên, sau đó tôi nhìn qua một chút, có điều tôi sẽ giữ bí mật.

Konnie mở ra tấm da bò nhỏ ra, cẩn thận đọc qua một lần, thần sắc trên mặt trở nên tràn đầy khiếp sợ.

- Tần, cậu đã đọc nó rồi?

Tần Dương áy náy gật đầu:

- Đúng vậy, thật xin lỗi.

Tthần sắc Konnie có chút phức tạp, cắn môi một cái:

- Xin đừng nói cho những người khác.

Tần Dương gật đầu:

- Không thành vấn đề.

Trên tấm da bò ghi lại một sự kiện về một tin tức bí mật của hoàng gia Anh, hơn nữa phía trên này dường như còn nhắc tới một người, bên trong nói nếu như dựa vào mặt dây chuyền cùng tờ giấy này tìm được người kia, sẽ có được sự trợ giúp to lớn, chi tiết cụ thể thì trong đó không có ghi lại, có điều bên trong ghi chép đó có liên quan tới nữ hoàng vương quốc Anh đăng cơ như thế nào. Riêng tin tức bí mật này đã đủ để cho người ta kinh hãi, nếu như để lộ ra ngoài, sợ rằng sẽ là bê bối của thế giới.

Tần Dương ở trong phòng của Konnie ngồi một hồi rồi nói lời chào với Konnie, bên công ty cũng có không ít chuyện chờ hắn tới xử lý.

- Công ty?

Konnie trợn to hai mắt:

- Cậu không phải mới đại học năm nhất sao, mà đã đi làm rồi sao?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Bản thân tôi tự làm một công ty, đang ở giai đoạn chuẩn bị, cho nên rất nhiều chuyện, xế chiều tôi tới công ty một chuyến, buổi tối chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.

Konnie nháy nháy mắt, mặt đầy mong đợi hỏi:

- Tôi có thể đến công ty của cậu xem một chút không, cậu yên tâm, tôi sẽ chỉ xem một chút, sẽ không quấy rầy cậu làm việc.

Tần Dương cười nói:

- Vậy đương nhiên là không thành vấn đề, chỉ là có thể cô sẽ có chút nhàm chán.

- Tôi dù sao cũng là đi chơi mà, xem cuộc sống thường ngày của các cậu một chút, thật ra thì cũng tốt, có ý nghĩa hơn nhiều so với đi đến những nơi danh lam thắng cảnh đi dạo.

Tần Dương nhún vai một cái nói:

- Được, vậy chúng ta đi ăn cơm trưa trước, trễ chút rồi đi lấy mặt dây chuyền, rồi mới đến công ty.

Lãnh Tiếu đúng mười hai giờ trưa tới trường học, trả lại mặt dây chuyền đã sửa cho Tần Dương.

Tần Dương cầm mặt dây chuyền nhìn qua, quả nhiên không nhìn ra chút dấu vết bị cạy qua nào.

- Tay nghề không tệ mà.

Tần Dương ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Tiếu:

- Cậu thường ngày dựa vào nghề ăn trộm mà sống sao?

Lãnh Tiếu gãi gãi đầu:

- Tôi có công việc, tôi hôm đó chỉ là nhất thời ngứa tay...

Tần Dương rất có hứng thú nhìn Lãnh Tiếu:

- Cậu làm công việc gì vậy?

Lãnh Tiếu có chút lúng túng nói:

- Tôi làm người cầm thớt ở trong một nhà hàng, đặc biệt phụ trách cắt thực phẩm.

Tần Dương cười cười:

- Một đôi tay khéo léo, làm người cầm thớt khẳng định không thành vấn đề, chỉ có điều ăn trộm có lợi hại hơn đi nữa, rồi đến một ngày cũng có lúc thất thủ. Tôi nghĩ cậu tuổi còn trẻ, cũng không muốn ở trong ngục bóc lịch vài năm đúng không, huống hồ, cậu còn phải yêu đương, kết hôn...

Lãnh Tiếu lại gãi gãi đầu, cam đoan nói:

- Sau này tôi sẽ không táy máy nữa, cám ơn Tần tiên sinh lần này đã bỏ qua cho tôi.

Tần Dương cười nói:

- Tôi có thể bỏ qua cho cậu, một là bởi vì đồ đã được lấy về lại, hai là người mất đồ là bạn tôi, nhưng nếu như còn có lần sau, bị Kiều cảnh sát bắt, thì tôi không giúp được cậu nữa đâu.

Lãnh Tiếu cười hì hì, gật đầu liên tục. Tối hôm qua lúc Tần Dương cùng đám người Kỳ Hoành nói chuyện, trong toàn bộ quá trình đó Kiều Vi mặt nặng cả buổi, bởi vì cô ấy vô cùng khó chịu, cô ấy hận không được tóm được cả ổ người này lôi cổ về.

Lãnh Tiếu có thể không sợ Kiều Vi, nhưng vô cùng sợ Tần Dương.

Kiều Vi là cảnh sát, bắt người phải dựa vào chứng cớ, nếu như không có chứng cớ, Kiều Vi cũng không thể làm gì bọn họ cả, cho dù thật sự bắt có chứng cớ, mất tên ăn trộm phổ thông cũng không thể phán hình phạt, nhiều nhất chính là tạm giam, chuyện này đối với phường trộm cắp không đáng là gì, còn với Tần Dương thì khác.

Tần Dương là người tu hành, ở một ý nghĩa nào đó giống như là người trong giang hồ, bọn họ làm việc có thể không cần nói đến chứng cớ, hơn nữa phương thức xử lý cũng sẽ đơn giản mà thô bạo.

Mày trộm đồ chứ gì?

Được, tao chặt tay của mày, để cho mày đời này cũng không ăn trộm được nữa!

Đây là phương thức xử lý thường thấy nhất mà người trong giang hồ đối đãi với phường trộm cắp, chặt đi cái kiếm cơm của mày, xem mày sau này làm sao còn dám ăn trộm.

Huống chi Tần Dương là đệ tử Ẩn Môn, hắn chỉ cần đánh tiếng, sợ rằng trong nội bộ bọn trộm cướp đã đi xử lý mình luôn rồi ấy chứ.

Mày ăn trộm ai không trộm, lại trộm vào đồ của đệ tử Ẩn Môn, đó không phải tự tìm chỗ chết sao?

Mặc dù bọn trộm cướp cũng có tổ chức của họ, nhưng phần đa đều là dân chợ búa trong thành phố, là người bình thường, hơn nữa vốn là người bất chính, làm sao còn dám trêu chọc tới người tu hành hoặc là người của môn phái?

- Công việc cầm thớt của cậu làm thế nào rồi?

- Cũng vậy thôi, dù sao đều là lăn lộn cuộc sống kiếm miếng cơm.

Tần Dương suy nghĩ một chút rồinói:

- Nếu như cậu cảm thấy công việc bây giờ không hài lòng, muốn thử đổi một việc làm khác, có thể đến công ty của tôi, có thể cho cậu thời gian học tập, nhưng cuối cùng cậu phải có vị trí công việc xứng với của năng lực.

Lãnh Tiếu sửng sốt:

- Tần tiên sinh, công ty của cậu là làm gì?

Tần Dương cười cười:

- Làm về thực phẩm chăm sóc sức khỏe, sản xuất, mua, tiêu thụ vân vân. Nếu như cậu có hứng thú, hơn nữa cảm thấy bản thân có năng lực, có thể thử một chút, nếu không có hứng thú vậy cứ coi như tôi chưa nói.

Lãnh Tiếu gãi đầu, biểu tình có chút mơ hồ:

- Bản thân tôi cũng không biết tôi sẽ làm gì, muốn làm cái gì, có thể để cho tôi suy nghĩ đã được không?

Tần Dương mỉm cười:

- Dĩ nhiên là được, mặc dù lăn lộn cuộc sống cũng là một phương thức sống, nhưng đời người nếu như có một mục tiêu, tóm lại sẽ còn có động lực hơn một chút, hơn nữa đời người có hoạch định, tóm lại sẽ khá hơn.

Lãnh Tiếu gật đầu, ánh mắt hơi phần hưng phấn, do dự một chút:

- Tần tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, vì sao cậu lại giúp tôi ?

Tần Dương cười lớn một tiếng:

- Tôi chẳng qua là cung cấp một cơ hội việc làm, có thể thích ứng và nắm chắc, sau cùng còn phải dựa vào chính cậu. Nếu như nhất định phải nói đến nguyên nhân, có lẽ là bởi vì kỹ năng ăn trộm của cậu khiến cho tôi có cái nhìn khác đối với cậu, phần thiên phú này quả thật vô cùng đặc biệt, cũng vô cùng lợi hại, cũng không phải là ai cũng có thể thần không hay quỷ không biết trộm đi ví tiền của tôi mà không bị tôi phát giác.

- Tôi không muốn nhìn thấy cậu lang đang cuối cùng lại ngồi tù mà thôi, cậu phải biết, trộm đồ cũng là sẽ bị nghiện, hơn nữa sẽ càng ăn trộm càng lớn, từ tên trộm nhỏ thành đạo tặc. Có điều lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó thoát, dù cậu may mắn thành công được mười lần không bị bắt, nhưng nếu bị bắt dù một lần, đời của cậu có khi coi như xong.

Tần Dương dừng lại một chút, trong nụ cười thêm mấy phần nhạo báng:

- Ngoài ra, tên của cậu... rất hay.
Bình Luận (0)
Comment