Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 391 - Chương 401: Lời Hẹn Lúc Nửa Đêm

Chương 401: Lời hẹn lúc nửa đêm
 

Tần Dương và Hàn Chân ở trong phòng làm việc cả hai người cùng thảo luận chuyện của công ty, Konnie ngồi trên ghế sa lon ở ngay bên cạnh uống trà, một bên chơi điện thoại, một bên trộm nhìn Tần Dương.

Tần Dương mặc dù giao hầu như toàn quyền cho Hàn Chân, nhưng dù sao cũng vừa mới bắt đầu, rất nhiều chuyện vẫn cần đến hắn quyết định, huống chi ở phương diện sản phẩm, cũng cần hắn tới chỉ đạo hơn nữa lập ra tiêu chuẩn sản xuất tương quan, những thứ này Hàn Chân đều không có cách nào thay thế được.

Bởi vì toàn bộ tiền lương phát ra cùng với định hướng tương lai, các nhân viên làm việc cũng rất nhiệt tình, hiệu suất cũng rất cao, hai dây chuyền sản xuất sửa đổi phần lớn cũng đã được hoàn thành, nguyên liệu thu mua dựa theo quyết định cuối cùng của Tần Dương toàn bộ được ấn định xong, toàn bộ được ký thỏa ước, chuẩn bị cho công ty TNHH thực phẩm bảo vệ sức khỏe Thiểm Điện giao hàng.

Thiết kế sản phẩm thì bên truyền thông Vũ Hồng cũng đã làm xong, đăng ký thương hiệu, logo là một chữ Tần to theo kiểu chữ cổ dưới ánh mặt trời màu vàng, thể hiện phong cách cổ xưa mà mạnh mẽ.

Văn Vũ Nghiên đích thân tham gia kế hoạch Tam Nguyên Thang để công bố đã được hoàn thành, cùng Tần Dương, Hàn Chân ba người lặp đi lặp lại bàn bạc mấy lần, trừ kế hoạch trên các trang mạng thông thường, báo chí cùng truyền hình tung ra quảng cáo phổ biến rộng rãi ra, còn lên kế hoạch lấy dược liệu làm nền lập ra một hạng mục khác loại để quảng bá rộng rãi.

Bọn họ sẽ phối hợp với bác sĩ của bệnh viện nổi tiếng, chọn trong phạm vi mấy trăm người cần sử dụng thực phẩm bảo vệ sức khỏe canh Tam Nguyên (Tam Nguyên Thang), cung cấp canh Tam Nguyên miễn phí cho bọn họ, sau đó định kỳ kiểm tra lại, dùng kết quả thực sự cùng số liệu để nói chuyện chứng minh công hiệu của canh Tam Nguyên.

Cái kế hoạch này không phải sau khi hoàn thành mọi thứ cắt ghép thành video, mà tất cả đều lấy thực tế làm chuẩn, tương tự như phương thức làm phim tài liệu ghi chép hết thảy các thứ này lại, mặc dù chưa chắc có thể làm được để cho tất cả mọi người tin tưởng, nhưng là bệnh viện nổi tiếng, thầy thuốc nổi tiếng trước sau kiểm tra rồi so sánh, có số liệu kiểm tra cụ thể, tóm lại vẫn sẽ có sức thuyết phục rất lớn.

Văn Vũ Nghiên đã từng nói cái phương án này tồn tại mối nguy hiểm nhất định, nhưng Tần Dương kiên quyết có thể làm như vậy, dùng cách nói của Tần Dương, cho dù có thể vì một số ít bệnh tình có tình huống đặc biệt có thể không được hiệu quả rõ ràng trăm phần trăm, nhưng tuyệt đối có thể có được hiệu quả phần lớn, còn lại phần nhỏ có thể dần dần cải thiện.

Nếu như làm thực phẩm bảo vệ sưc khỏe, làm thuốc, hắn ngay cả chút lòng tin này cũng không có, nếu chỉ dựa vào quảng cáo phổ biến rộng rãi để lừa gạt, còn không bằng đóng cửa cho rồi.

Đệ tử Ẩn Môn, không đáng để mất mặt ở phương diện này!

- Dự tính chắc phải còn một tuần lễ nữa, thì có thể sản xuất thử, nếu sản xuất thử thuận lợi, thì bắt đầu tiến hành mở rộng tích trữ hàng, tính toán nếu thuận lợi, đến mồng một tháng năm tới, thì có thể đưa toàn bộ ra thị trường rồi, bên thị trường cậu nói chuyện xong chưa?

Tần Dương cười nói:

- Đã nói chuyện xong cả rồi, các thị trường đều không có vấn đề gì, đến lúc đó công việc cụ thể để cho bộ tiêu thụ phụ trách liên hệ là được.

Hàn Chân gật đầu, trên quyển sổ tay của mình ghi chép chuyện này lại, lại hỏi thêm mấy vấn đề, Tần Dương giải đáp lại từng mục từng mục.

Hàn Chân xử lý một lượt, cười nói:

- Đại bộ phận không còn vấn đề gì, tất cả kế hoạch đều đã lập ra, chỉ còn từng bước một đưa vào thực tế, lúc sản xuất thử cậu chỉ cần tới là được, còn lại giao cho tôi là được rồi.

Tần Dương duỗi người:

- Được, vậy tôi sắp có thể được làm biếng rồi, ha ha!

Hàn Chân tiếp xúc với Tần Dương cũng có khoảng thời gian khá lâu, cũng rất hiểu tính cách của Tần Dương, có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái:

- Thật khó hiểu, cậu là người lười như vậy còn ra lập nghiệp...

Tần Dương cười híp mắt nói:

- Cho nên mới cần một đại tài như anh đây, giúp đỡ nhiều nhiều nhé, để cho bản thân tôi tự làm, tôi sẽ mệt chết mất. Tiền tôi có thể kiếm ít, nhưng tôi lại không muốn lãng phí quá nhiều tinh lực.

Hàn Chân tò mò hỏi:

- Vậy sau này cậu muốn làm cái gì, ừm, cậu muốn đặt tinh lực của cậu ở phương diện nào?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Bây giờ ai mà biết được, dù sao cũng không phải là một thương nhân.

Hàn Chân lắc đầu một cái, không truy hỏi nữa, ánh mắt lướt qua Konnie bên cạnh, cười nói:

- Được rồi, chuyện cũng xong rồi, đi chăm sóc người đẹp của cậu đi.

Tần Dương gật đầu một cái, đứng lên:

- Được, vậy tôi đi đây, chuyện còn lại giao cho cậu, có chuyện gì thì gọi điện thoại.

Tần Dương hướng về phía Konnie vẫy vẫy tay:

- Chuyện xử lý xong rồi, chúng ta đi thôi. Có phải cảm thấy rất nhàm chán hay không?

- Không mà.

Konnie mỉm cười trả lời:

- Xem cậu làm việc rất nghiêm túc, đáng tiếc là nghe không hiểu các cậu nói gì, có điều cậu thật là lợi hại, mới hai mươi tuổi cũng đã có công ty của mình, thật đúng là làm cho người khâm phục.

Tần Dương cười nói:

- Trường học chúng tôi tương đối đặc thù, có rất nhiều người ở đây trong lúc học đại học cũng đã tham gia công việc ngoài xã hội, hoặc là tham gia lập nghiệp, tôi cũng chỉ là một thành viên trong đó mà thôi... Chúng ta đi thôi, hôm nay tôi dẫn cô đi ăn món cá vây xanh đặc biệt.

Konnie cười híp mắt nói:

- Tôi vốn nghĩ cậu chỉ là một học sinh, còn cảm thấy ngại, hôm nay phát hiện bản thân nghĩ lầm rồi, cậu đã là một ông chủ lớn, vậy tôi cũng không khách khí với cậu nữa.

Tần Dương cười ha ha một tiếng:

- Hoàn toàn không cần khách khí, cứ xem như đang ở Anh là được.

Hai người đi ra khỏi phòng làm việc của Hàn Chân, Trang Mộng Điệp đâm đầu đi tới, thấy Tần Dương, ánh mắt sáng lên, lại nhìn thấy Konnie bên cạnh, nụ cười trên mặt lại rộ thêm hai phần.

- Giám đốc Tần, vị mỹ nhân này là ai vậy?

Tần Dương cười nói:

- Một người bạn Anh Quốc, tới Trung Hải chơi.

Trang Mộng Điệp mỉm cười nói:

- Cậu thật đúng là giao du rộng rãi nha, nói về bạn bè khác phái của cậu có ai không xinh đẹp không hả, ngay cả bạn nước ngoài cũng đều đẹp như vậy?

Tần Dương không thèm để ý chút nào đến lời kích của Trang Mộng Điệp, một vẻ nghiêm chỉnh gật đầu:

- Ai nói không có không xinh đẹp chứ?

Trang Mộng Điệp thản nhiên cười nói:

- Oh, vậy là ai, hình như tôi chưa gặp qua.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Cô đương nhiên không nhìn thấy, trừ phi cô soi gương.

Trang Mộng Điệp cười hì hì một cái, sau đó mặt ra vẻ đầy ai oán:

- Hóa ra ở trong lòng của cậu, tôi chính là một người xấu xí, thật là làm cho người ta thương tâm mà.

Tần Dương nhìn chằm chằm vào mặt Trang Mộng Điệp, ánh mắt bỗng nhiên ngẩn ra, bước hướng về phía trước một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt của Trang Mộng Điệp, ở khóe mắt của cô, có một chấm đỏ hình tròn không rõ ràng lắm, cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở vị trí tròng trắng mắt, có chút kỳ quái.

Trang Mộng Điệp thấy Tần Dương tập trung tinh thần nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt hơi kinh ngạc:

- Cậu nhìn cái gì vậy, trên mặt tôi dính nhọ sao?

Tần Dương chỉ vào con mắt trái của Trang Mộng Điệp:

- Trong mắt có một chấm đỏ, gần đây cô không được nghỉ ngơi đủ hả?

Trang Mộng Điệp nháy nháy mắt:

- Có thể là vậy, mấy hôm nay hơi nhiều việc, buổi tối đều ở đây làm thêm giờ.

Tần Dương đứng thẳng người:

- Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe quan trọng hơn, chú ý nghỉ ngơi. À, chờ sản phẩm ra lò, canh Tam Nguyên cô cũng có thể dùng lâu dài, tốt cho sức khỏe của cô.

Trang Mộng Điệp mỉm cười:

- Cám ơn đã quan tâm, hôm nay cũng đang định chuẩn bị về sớm một chút, hầm chút canh tẩm bổ, có điều giám đốc Tần có người đẹp bầu bạn, xem tình hình buổi tối chắc không phải về nhà ăn cơm chứ?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Ừ, tôi là chủ, đương nhiên cần đãi khách, cô không cần lo cho tôi.

- Được, vậy hẹn gặp lại!

Trang Mộng Điệp quay sang phía Konnie vẫy tay một cái, sau đó lê giày cao gót chầm chậm rời đi.

- Đồng nghiệp trong công ty cậu sao, thật là đẹp!

Tần Dương cười nói:

- Ừ, bạn tôi, cũng là người góp vốn của công ty, đang quản lý công tác tiêu thụ...

Điện thoại của Tần Dương bỗng nhiên đinh đinh vang lên một tiếng, Tần Dương lấy điện thoại ra xem, chân mày nhất thời hơi cong lên.

- Nửa đêm nay lúc 12 giờ, rừng cây nhỏ bên Hồ Thúy, không gặp không về. —— Danny!
Bình Luận (0)
Comment