Chương 409: Chỉ người chết mới có thể giữ bí mật
Nếu như Tần Dương chỉ là một người bình thường, vậy hắn có lẽ căn bản sẽ không hoài nghi nhiều, sẽ chỉ cảm thấy đây là một diễm phúc trên trời rơi xuống.
Nhưng Tần Dương không phải người bình thường.
Hắn là một người tu hành, lại là một vị thầy thuốc y thuật siêu việt.
Mặc dù chuyện xảy ra trên người Trang Mộng Điệp nhìn qua rất huyền bí, cũng điều tra không ra nguyên nhân gì, nhưng Tần Dương nhưng tin rằng phàm là có kết quả nhất định có nguyên nhân, hơn nữa chuyện xảy ra khác thường ắt có gian tà gì, chuyện này hắn không thể không cẩn thận kiểm chứng được.
Ẩn Môn chuyên truyền rất nhiều, mỗi đời đệ tử lĩnh vực có thể tinh thông nhất cũng không giống nhau, có người giỏi kỳ đạo, có thể nói là nhất nước, có giỏi về cầm đạo, sức lực là bậc thầy, Mạc Vũ chính là am hiểu nhất về y đạo, được gọi là y vũ song tuyệt. Là đệ tử của Mạc Vũ, Tần Dương cũng có chút thành tựu về mặt y đạo.
Đi theo Mạc Vũ học y nhiều năm, Tần Dương cũng nghe đồn qua rất nhiều chứng bệnh kỳ quái hoặc là một số cực hiếm thấy của giới tu hành.
Cổ, chính là một trong số đó.
Cổ, có thể giết người, cũng có thể cứu người, là y thuật siêu tuyệt như Mạc Vũ, đương nhiên cũng có một số hiểu biết đối với sự thần kỳ của cổ, mặc dù ông không thể nuôi cổ, nhưng biết lại không ít.
Tần Dương cầm lấy điện thoại ra, bấm điện thoại của sư phụ Mạc Vũ.
- Sư phụ, Con muốn thỉnh giáo một chút chuyện...
Giọng của Mạc Vũ vẫn như thường lệ trong trẻo lạnh lùng và gọn lẹ:
- Nói!
Tần Dương đương nhiên không cần phải có gì giấu giếm Mạc Vũ, kể lại chuyện tối hôm qua cùng với Trang Mộng Điệp một lượt.
Giọng của Mạc Vũ lập tức trở nên ngưng đọng lại:
- Con nói trước khi cô ấy thay đổi, các con đều nghe được tiếng sáo?
- Đúng vậy, như ẩn như hiện, thanh âm không lớn, chắc là cây sáo...
Giọng Mạc Vũ có chút ngưng lại:
- Nếu như ta đoán không sai, Trang Mộng Điệp chắc hẳn là bị người khác hạ cổ rồi!
Chân mày Tần Dương khẽ nhích lên:
- Thật sự là cổ sao, trước đó con nghĩ tới khả năng này mới thỉnh giáo sư phụ!
- Đúng, mười phần thì có đến tám chín phần!
Tần Dương có chút mê muội:
- Vậy lần này mục đích của người hạ cổ là cái gì chứ, chẳng lẽ chỉ là vì để cho Trang Mộng Điệp ân ái sao cùng con?
Mạc Vũ trầm giọng nói:
- Khẳng định sẽ không đơn giản như vậy. Cổ có trăm ngàn loại, vô cùng thần kỳ, ta cũng chỉ là hiểu được một ít trong đó. Con chờ đó, ta giờ sẽ gọi điện thoại cho một người bạn cũ của Ngũ Tiên Môn, Ta nghĩ hắn chắc có thể giải đáp nghi ngờ này.
...
- Đại thiếu gia Lý, chuyện đã ổn rồi!
Trong giọng nói của Lý Quân Hạo lộ ra mấy phần hưng phấn:
- Cậu chắc chắn chứ?
Tiễn Bân cười nói:
- Đương nhiên là chắc chắn rồi, lúc ấy tôiở trên cầu thang, tiếng kêu đúng thật là hoang dã mà, thanh âm lớn đến mức ở ngoài cửa cũng nghe rõ ràng, cũng không biết tới mấy phát nữa. Hì hì, nếu là trực tiếp chết ở trên bụng người đàn bà kia, chẳng phải tốt hơn nhỉ?
Lý Quân Hạo sảng khoái nói:
- Được, vậy khoảng bao lâu nữa thì hắn chết?
Tiễn Bân trả lời một cách khẳng định:
- Ít thì ba ngày, chậm thì năm ngày, hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Lý Quân Hạo trầm giọng nói:
- Được, số tiền còn lại tôi đã chuẩn bị xong cho cậu, buổi tối sẽ đưa qua cho cậu!
Tiễn Bân nói giọng chê bai:
- Trực tiếp chuyển khoản không phải tốt sao, có cần phải phiền phức như vậy không?
Lý Quân Hạo lạnh lùng nói:
- Chuyển tiền cũng có thể dễ dàng bị tra được, tôi không muốn bị người khác phát hiện ra dấu tích. Tôi nghĩ cậu cũng không muốn rước họa vào thân đúng không?
- Được rồi, được rồi, đại thiếu gia Lý đúng là rất cẩn thận, có điều như vậy cũng tốt. Tối hôm nay chỗ cũ, lấy được tiền tôi cũng muốn đi nơi khác để tránh bớt sóng gió.
Lý Quân Hạo thản nhiên nói:
- Được, tám giờ, chỗ cũ, cậu đi nơi khác tránh đi cũng tốt!
- Được !
...
Hoàng hôn sắp xuống.
Tiễn Bân lái xe của hắn, đi tới một vùng hoang vu, ngừng lại, tắt máy, xuống xe, ngồi ở đầu xe, đốt một điếu thuốc.
Ước chừng chừng mười phút sau, lại một chiếc xe nhỏ màu đen từ phía xa lái tới, sau đó dừng ở bên cạnh xe của hắn.
Lý Quân Hạo mở cửa xe ra bước xuống, sau đó từ chỗ ngồi hàng phía sau xe lấy xuống một cái túi du lịch.
Tiễn Bân ném thuốc trong miệng xuống mặt đất, cười nghênh đón.
- Đại thiếu gia Lý, chờ cậu cả buổi.
Lý Quân Hạo cười cười, đem túi du lịch vứt xuống trước mặt của Tiễn Bân:
- Đếm đi, ba trăm vạn, một xu không thiếu.
Mặc dù trước đó Tiễn Bân yêu cầu phải đưa trước một ngàn vạn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ trả bảy trăm vạn, còn lại ba trăm vạn phải hoàn thành xong mới trả.
Tiễn Bân mở túi du lịch ra, bên trong tất cả đều là từng chồng từng chồng tiền, đầy một túi du lịch.
Tiễn Bân khẩy khẩy qua đống tiền đó, cũng không đếm kỹ, mỉm cười nói:
- Không cần đếm, đại thiếu gia Lý như cậu cũng không phải là người thiếu tiền của người khác, chẳng lẽ còn đưa thiếu sao?
Lý Quân Hạo nhàn nhạt cười nói:
- Tôi cũng không dám thiếu, lỡ như cậu không hài lòng, hạ cổ với tôi, vậy tôi không phải thảm rồi sao?
Tiễn Bân toét miệng cười một tiếng:
- Làm gì có chứ, chúng ta là bạn bè mà.
Tiễn Bân mở cửa xe của mình, đem túi tiền nhét vào phía trên:
- Vậy đại thiếu gia Lý, chúng ta từ biệt ở đây. Tôi muốn đổi một nơi khác phiêu vài năm, tạm thời không trở về Trung Hải nữa.
Lý Quân Hạo trầm giọng hỏi:
- Nhưng Tần Dương bây giờ vẫn còn sống?
- He he, một người sắp chết mà thôi, cổ mọt tình thần kỳ nhất ở chỗ chính là độc tố căn bản không kiểm tra ra được, trừ phi trước thời hạn đó dự đoán ra được bản thân trúng độc của cổ mọt tình, rồi dùng phương pháp đặc thù cứu chữa. Độc cổ mọt tình này một khi đã phát tác, vậy cho dù là đại la thần tiên cũng không cứu được.
Tiễn Bân toét miệng cười nói:
- Cùng đàn bà mưa xuân vài độ mà thôi, chỉ là một diễm phúc xảy đến bất ngờ, làm sao có ai sẽ hoài nghi gì chứ? Lại nói, người trên thế gian thì có mấy người hiểu về cổ?
Lý Quân Hạo mỉm cười gật đầu:
- Cậu nói như vậy tôi yên tâm rồi.
Tiễn Bân cười hì hì:
- Chuyện này, trời biết đất biết, cậu biết tôi biết. Sau đêm nay, tôi sẽ quên đi chuyện này, chỉ cần cậu không nói, thì không sẽ có người nào biết chân tướng của chuyện này nữa.
- Lúc cậu tới đây, không người nào biết là cậu đi gặp tôi chứ ?
Tiễn Bân cười nói:
- Biết tính đại thiếu gia Lý cậu vốn cẩn thận, không muốn để cho người khác biết, cho nên tôi không nói cho bất kỳ ai hết, yên tâm đi, không có ai hoài nghi đến cậu và tôi đâu.
Tiễn Bân hướng về phía Lý Quân Hạo vẫy vẫy tay, xoay người lại, đi hướng về vô lăng:
- Cứ như vậy nhé. Tôi đi đây, giang hồ gặp lại!
Giọng của Lý Quân Hạo vang lên ở phía sau:
- Được, vậy cậu... lên đường thuận lợi!
Tiễn Bân đang đi, đột nhiên cảm giác được giọng của Lý Quân Hạo trở nên thật gần, giống như là nói chuyện sát ngay cổ mình vậy, hắn lấy làm kinh hãi, theo bản năng quay đầu lại, nhưng đúng lúc chạm ánh mắt âm lạnh của Lý Quân Hạo.
Ánh mắt Tiễn Bân biến sắc, còn chưa kịp nói, hai tay của Lý Quân Hạo đã giống như rắn độc vậy luồn thẳng lên cổ của hắn, từ phía sau bắt lấy cằm của hắn, bẻ một phát nhanh gọn.
Rắc rắc.
Cổ Tiễn Bân tức khắc bị vặn gãy, đầu lệch hướng sang một bên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ và không che giấu được sự kinh hoàng.
Lý Quân Hạo buông tay, người của Tiễn Bân tức khắc ngã lăn trên đất.
Sắc mặt Lý Quân Hạo lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt âm lạnh nhìn Tiễn Bân, thấp giọng nói:
- Trên thế giới này, chỉ có người chết mới có thể thực sự giữ bí mật!
Lý Quân Hạo mở xe Tiễn Bân ra, lấy túi tiền ra ngoài, sau đó ném trở lại trong thùng xe của mình, khóa xe của mình lại, rồi kéo Tiễn Bân tới chỗ ngồi kế bên vô lăng, buộc giây an toàn lại, sau đó ngồi vào chỗ tài xế ngồi, khởi động xe, nhanh chóng đi khỏi vùng hoang vu.
Cả xe và người Tiễn Bân toàn bộ chìm vào đáy sông, vĩnh viễn biến mất khỏi nhân gian...