Chương 439: Chiến lược nhằm vào các lão gia
Tần Dương tò mò mở tập văn kiện ra, dù trực giác đã nói cho hắn biết phần quà chắc hẳn là cực kỳ quý báu, nhưng khi hắn thấy được nội dung của tập văn kiện, nét mặt của hắn cũng không khỏi hơi thay đổi.
Văn bản trong tập văn kiện ghi lại một phần hợp đồng chuyển nhượng, người chuyển nhượng là Long Nguyệt, người được chuyển nhượng là Tần Dương, thứ được chuyển nhượng là một tòa cao ốc thương nghiệp nằm ở khu vực buôn bán sầm uất, giá trị ước chừng khoảng 5 tỷ.
Long Nguyệt đã ký tên ở vị trí đối tượng chuyển nhượng, còn đóng dấu vân tay nữa, bây giờ chỉ cần Tần Dương ký tên, vậy thì hợp đồng chuyển nhượng này sẽ có hiệu lực ngay lập tức, tức là tòa cao ốc thương nghiệp này sẽ thuộc về Tần Dương.
Tần Dương khép tập văn kiện lại, mỉm cười đẩy tập văn kiện trở về.
- Dì Long, cảm ơn dì đã ưu ái, nhưng mà phần quà này con thực sự không thể nào nhận được.
Long Nguyệt cười nói:
- Sao vậy, chẳng lẽ con sợ dì có ý đồ gì sao?
Tần Dương cười lắc đầu:
- Đương nhiên là không, con có thể cảm nhận được dì Long thật tình yêu quý con, tựa như tối hôm đó dì đã đặt cược lớn lên con, nhưng vì sự an toàn của con, dì vẫn khuyên con nhận thua. Trong lòng con rất cảm kích dì, chẳng qua không có công thì không nhận thưởng, xin dì Long hãy lấy lại món quà này đi.
Long Nguyệt nhếch miệng cười nói:
- Con không cần lo sẽ có phiền phức gì đâu, chỉ cần con ký tên thì quyền sở hữu tòa cao ốc này sẽ thuộc về con, nhưng con cũng không cần bỏ công đi quản lý, sẽ có một đội ngũ giúp con làm việc này, hàng năm con đều sẽ có lợi nhuận cố định, huống hồ tòa cao ốc này cũng phải là của dì, mà là của lão Hạ Đào kia. Con thắng Lý Khải, nên đây cũng có thể xem như là chiến lợi phẩm của con, con có thể thoải mái nhận lấy.
Tần Dương mỉm cười lắc đầu:
- Hẳn là dì Long cũng hiểu rõ tính cách của sư phụ con, tính của con cũng khá giống với ông ấy, hơn nữa con cũng không thiếu tiền, còn nếu như con thiếu thì con sẽ tự đi kiếm, hoặc là đi mượn. Con không xem dì Long là người ngoài, nhưng món quà này con tuyệt đối không thể nhận được.
- Viên Phá Huyệt Đan lúc trước cũng rất quý giá, nhưng lúc ấy con đang rất cần nên không mới nhận, còn bây giờ, kỳ thật tòa cao ốc này cũng không mang tới cho con bao nhiêu tác dụng, nên dì Long cứ lấy về đi.
Ánh mắt của Long Nguyệt hướng thẳng về phía Tần Dương, Tần Dương mỉm cười nhìn Long Nguyệt, nét mặt cương quyết, hiển nhiên là hắn không hề có ý muốn thay đổi quyết định.
Long Nguyệt cười không ra tiếng, lắc đầu, đưa tập văn kiện cho Hắc Phượng:
- Con ấy, y hệt sư phụ của con, kiêu ngạo từ trong ra ngoài. Được rồi, nếu con không nhận, vậy thì dì lấy lại, nhưng con đã giúp dì kiếm được một tòa cao ốc thương nghiệp 5 tỷ, dì là trưởng bối của con, chẳng nhẽ lại lấy không?
Tần Dương nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm nói:
- Dì Long, tuy con đã ở Trung Hải một thời gian, nhưng vẫn chưa quen thuộc cuộc sống ở đây, sau này vẫn còn nhiều lúc cần dì Long giúp đỡ, chỉ sợ lúc đó dì Long lại cảm thấy con quá phiền thôi.
Long Nguyệt cười ha ha một tiếng, lấy ngón tay nhấn vào trán Tần Dương:
- Cái thằng nhóc này... Thôi được, dù gì dì cũng không xem con là người ngoài, có chuyện thì cứ tới tìm dì, không thấy xấu hổ là được. Đúng rồi, sư phụ của con có nói bao giờ đến Trung Hải không?
Tần Dương kể lại nguyên nhân tại sao sư phụ không tới Trung Hải, Long Nguyệt thở dài, nói:
- Sư phụ của con muốn con rèn luyện trở nên mạnh mẽ hơn, chờ tới khi nào con có đủ khả năng tự vệ, có lẽ ông ta mới tới Trung Hải.
Tần Dương im lặng mấy giây, khẽ hỏi:
- Phải tới lúc nào thì con mới thể xem như có đủ năng lực tự vệ đây?
Long Nguyệt khẽ nói:
- Tới khi bất kỳ người nào có ý đồ muốn ra tay với con đều phải suy nghĩ tới hậu quả trước tiên, hơn nữa còn cảm thấy hậu quả này bọn họ không thể nào chịu nổi, thì con mới có thể xem là có năng lực tự vệ. Con thành lập công ty hẳn cũng vì nghĩ tới chuyện này đúng không?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng, con muốn khiến cho mình trở nên quan trọng hơn, để cho tiếng nói của mình trở nên có trọng lượng hơn.
Long Nguyệt nhìn Tần Dương bằng ánh mắt khen ngợi:
- Sức mạnh của cá nhân luôn nhỏ bé, dù cho công ty của con trở thành công ty hàng đầu Trung Hải, trị giá vài chục thậm chí hn trăm tỷ, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là con nắm giữ được lực lượng làm cho kẻ khác phải sợ hãi, trừ phi con có thể trở thành một vị siêu cấp bá chủ, chỉ với một câu nói cũng có thể quyết định sự sống chết, hoặc là ảnh hưởng tới cuộc sống của vô số người, nếu không thì tất cả đều là vô dụng.
Tần Dương mỉm cười:
- Nếu như con đã có ý định từ trước, thì đương nhiên không sẽ chỉ là một công ty hàng đầu.
Long Nguyệt nhếch miệng cười nói:
- Đương nhiên là dì tin tưởng năng lực của con, nhưng mà, dì cảm thấy con vẫn chưa phát huy hết ưu thế của đệ tử Ẩn Môn, con phải dệt một tấm lưới, làm cho mình trở thành một mắt xích không thể thiếu trong tấm lưới đó, khiến cho tất cả mọi người đều sẽ trở thành tấm khiên của con. Tới khi đó, bất kỳ người nào muốn ra tay với con, e rằng đều phải thừa nhận sự công kích của tất cả quyền quý phú hào thì mới xem như là thành công.
Tần Dương cau mày:
- Ưu thế? Ý dì nói là y thuật?
Long Nguyệt cười nói:
- Người có tiền có thế sợ nhất là cái gì? Thứ bọn họ sợ nhất chính là chết, mà phần lớn tài nguyên và quyền lợi trên thế giới này thì đều nằm trong tay mấy ông lão này, thế nhưng bọn họ lại là những người gần cái chết nhất.
- Nếu như con có thể cứu mạng bọn họ, làm cho bọn ho sống lâu thêm mấy năm, vậy cũng giống như con năm giữ lấy tính mạng cả bọn họ vậy. Ở dưới tình huống như vậy, người nào dám ra tay với con, thì chẳng khác nào co ý đồ ra tay với những lão già nắm trong tay đầy quyền lực kia, muốn cho bọn họ chết sớm. Dì nói như vậy có vẻ hơi quá thực dụng và thực tế, nhưng đối với con mà nói thì đây là biện pháp có hiệu quả nhất.
Tần Dương có chút bất đắc dĩ cười nói:
- Chuyện này con hiểu. Trước kia Dư đại ca cũng từng đề cập chuyện này với con, chẳng qua lúc đó chỉ nghĩ tới tiền với tình nghĩa, nên con từ chối ngay, chữa bệnh giúp ông cụ nhà họ Yến, vậy cũng là vì Yến Thông là bạn tốt của Dư đại ca.
Long Nguyệt cười nói:
- Người trẻ tuổi có khí khái là tốt, nhưng người sống ở trên đời cũng không thể quá lý tưởng. Bây giờ con đang phải chiến đấu với kẻ địch, đó là chuyện liên quan tới sống chết, nên dùng tất cả thủ đoạn có thể sử dụng, kẻ địch cũng sẽ không vì con như vậy mà nương tay với con.
- Lý gia, Vương gia dù cũng có chút thực lực, nhưng ở trong thế giới của người tu hành bọn họ cũng chưa là gì cả, bọn họ chẳng qua là đám đánh thăm dò thôi, những kẻ lợi hại thật sự còn chưa ra tay đâu. Con nhất định phải nhân lúc bọn họ chưa đánh ra một đòn trí mạng mà trở nên mạnh mẽ hơn, đệ tử Ẩn Môn trước giờ chẳng phải đều là bạch y ngạo vương hầu, đều bởi vì có tài hoa hơn người, mà được xem trọng, tôn làm khách quý, bạn bè khắp thiên hạ mà mạnh mẽ sao? Nếu như chỉ dựa vào lực lượng của mỗi cá nhân, thì dù có là tuyệt thế cao thủ, thì cũng có thể đánh được bao người chứ?
Tần Dương im lặng một hồi, cuối cùng ngẩng đầu:
- Vâng, con hiểu, cảm ơn dì Long đã chỉ bảo.
Long Nguyệt cười nói:
- Nếu như mấy ngày nay con rảnh, vậy thì dì mời con đi khám bệnh cho vài ông lão được không?
Tần Dương biết Long Nguyệt đang muốn bắc cầu xây dựng mối quan hệ giúp mình, với thân phận của cô, người mà cô giới thiệu cho mình khám bệnh nhất định đều là người quyền cao chức trọng.
- Bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, mặc dù Ẩn Môn có thể chữa được rất nhiều bệnh nan y mà bệnh viện không thể nào trị được, nhưng cũng không có nghĩa là bệnh viện trị không được là con nhất định có thể chữa được…
Long Nguyệt không quan tâm, nói:
- Không phải bệnh nào cũng chữa được, có thể chữa được thì chữa, không thể chữa được thì thôi, thì cứ nói không chữa được, cho dù không lừa được ân huệ, nhưng ít ra mình cũng không mất mát cái gì. Hơn nữa, mấy ông cụ bây giờ có ai mà không có chút bệnh trong người, dù con trị không được bệnh nặng, lấy năng lực của Ẩn Môn, chữa trị một ít bệnh vặt chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Tần Dương nháy mắt mấy cái, suy nghĩ mấy giây, sau đó cười nói:
- Được rồi, vậy thì tất cả đều nhờ dì Long sắp xếp vậy!