Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 431 - Chương 441: Cô Ấy Có Thể Bỏ Xa Cháu Tới Mấy Con Phố

Chương 441: Cô ấy có thể bỏ xa cháu tới mấy con phố
 

Dưới sự dẫn dắt của Long Nguyệt, Tần Dương liên tiếp đi vòng qua ba dinh thự của ba lão đại gia khác nữa, phân biệt tiến hành chẩn trị cho bọn họ.

Có người có thể triệt để trị hết, có người không thể triệt để chữa khỏi nhưng có thể làm chậm lại, mặc dù mức độ không giống, nhưng Tần Dương y thuật lợi hại lại khiến cho cả ba nhà này thay đổi cách nhìn.

Nguyên bản bọn họ đều nhìn Tần Dương trẻ tuổi như vậy, có thái độ hoài nghi đối với y thuật của hắn, nếu như không phải có Long Nguyệt dẫn đường và bảo đảm, bọn họ căn bản không có hề chấp nhận trị liệu của Tần Dương.

Y thuật tốt xấu, bệnh nhân là rõ nhất, sau khi trải qua châm cứu Quan Âm châm của Tần Dương và phối hợp vật lý trị liệu về xong, bọn họ triệt để khuynh đảo vì y thuật của Tần Dương, lập tức coi Tần Dương như thượng khách, đối đãi như là khách mời quan trọng nhất trong nhà vậy.

Tần Dương cũng không chỉ có được y thuật thần kỳ, hắn còn là một người tu hành, còn là truyền nhân xuất sắc của Ẩn Môn, là học trò xuất sắc của Mạc tiên sinh danh chấn Trung Hải năm đó, là tổng giám đốc một công ty, những thân phận này đều làm cho thân phận của hắn trở nên đặc thù, không thể đối đãi như một bác sĩ bình thường được.

Có lẽ Tần Dương chủ động tới cửa chẩn trị cho bọn họ, đúng là có mục đích, nhìn qua Tần Dương dường như là ở vào vị thế yếu, nhưng khi bọn họ thấy con ma bệnh quấy nhiễu bọn họ không là cái gì ở trước mắt của Tần Dương, vị trí này lập tức đảo ngược lại.

Tần Dương quả thực cần bọn họ báo đáp, nhưng Tần Dương nhằm vào không phải là một người cụ thể nào đó, mà là một quần thể, cái quần thể này bên trong không có một người nào đó là nhất định, nhưng đối với những ông già bà lão này mà nói, Tần Dương lại là duy nhất, tuyệt đối cần thiết.

Muốn sống lâu, muốn sống được thoải mái một chút, vậy thì không thể đắc tội Tần Dương được.

Không chỉ có không thể đắc tội, còn phải che chở, tâng bốc nữa.

Bận rộn mấy ngày, Tần Dương cũng nhàn rỗi được ít, trong lịch trình của hắn lại nhiều thêm việc giúp bọn họ châm cứu theo kỳ hạn, khám lại và kê đơn, nhưng những việc này không làm hắn mất quá nhiều thời gian.

Tần Dương kỳ thật rất rõ mục đích của Long Nguyệt dẫn hắn làm như vậy, trước tiên cô muốn dựng nên địa vị siêu phàm cho hắn, sau đó khiến người khác tới tận cửa thỉnh cầu, khi đó hắn có thể trực tiếp ra giá, ân tình cũng được, tiền tài cũng được, quyền thế cũng được, đối diện với sinh mạng, mọi thứ đều không là gì cả.

Không thể không nói, Long Nguyệt làm như vậy rất thực dụng, nhưng là siêu hữu hiệu.

Trước đó Tần Dương đối hành động như vậy thoáng có chút phản cảm, nhưng giống như Long Nguyệt nói, bây giờ đây là một trận chiến anh chết hoặc tôi vong, bất cứ bản lĩnh gì đều nên dùng tới. Trị bệnh cứu người cho dù là có mục đích, nhưng chung quy là cứu được người, cũng là làm chuyện tốt, cũng coi như là không thẹn với lương tâm.

Hôm nay trời đổ mưa, bận rộn mấy ngày Tần Dương cũng lười đi ra ngoài, ở trong nhà đeo tai nghe học ngoại ngữ.

Mặc dù bận rộn, nhưng Tần Dương cũng không lơ là việc học và việc tu hành, từ sau khi thân thể khôi phục, hắn mỗi ngày đều dùng mấy giờ tu hành nội khí, bận rộn nữa cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi học ngoại ngữ.

Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Tần Dương đứng lên, đi tới cửa, nhìn thoáng qua lỗ mắt mèo, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng mở cửa.

- Dì út, dì tới Trung Hải lúc nào vậy, vì sao không cho cháu biết cháu ra sân bay đi đón?

Đứng ở cửa chính là dì út La Thi Nhã của Tần Dương.

La Thi Nhã vác lấy một túi nhỏ đứng ở cửa, sau lưng cô là một va li hành lý, mỉm cười nhìn Tần Dương:

- Gần đây công ty của cháu không phải mới vừa đưa sản phẩm lên thị trường sao, nhất định nhiều việc, nên không làm phiền cháu nữa, dù sao trợ lý của dì sẽ đi đón dì.

La Thi Nhã đi vào phòng, quan sát gian phòng, mỉm cười nói:

- Phòng ở không tệ, Lôi gia ra tay cũng thật hào phóng.

Tần Dương cười cười, dẫn theo cái va li của La Thi Nhã đi vào, khép cửa phòng lại:

- Bọn họ đối với cháu không tệ, nhất là chị Lô, thật sự coi cháu như em vậy.

La Thi Nhã thay giày, cười tủm tỉm nói:

- Một mình cháu ở à?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Đúng, cháu là một đàn ông độc thân, đương nhiên ở một mình rồi.

Ánh mắt La Thi Nhã đảo qua đôi dép nữ đã có người đi qua, xinh đẹp cười nói:

- Vậy xem ra số bạn nữ của cháu cũng không ít nhỉ.

Tần Dương có chút bất đắc dĩ, những người phụ nữ này từng người một nhãn lực đều tốt như vậy sao, mỗi người lúc vào cửa thay giày tựa hồ cũng sẽ chú ý tới điểm này.

- Ừm, quả thực có mấy người.

La Thi Nhã nhìn biểu lộ bất đắc dĩ của Tần Dương, cười nói:

- Tiểu Dương Dương nhà ta bộ dạng đẹp trai như thế, có bản lĩnh như thế, bạn nữ nhiều một ít không phải rất bình thường sao?

Tần Dương sờ lên mũi, không lên tiếng, hắn biết rõ, dùng ngôn ngữ phản kháng trước mặt La Thi Nhã, là không hề có tác dụng.

La Thi Nhã vứt cái túi nhỏ, rất không chú ý hình tượng ngồi phịch xuống ghế sa lon:

- Dì không muốn ở khách sạn, dì mua một căn hộ, còn cần phải chỉnh đốn và trang trí lại chút, cần có một khoảng thời gian, không ngại dì út ở lại chỗ cháu một thời gian ngắn chứ?

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên là cực kỳ hoan nghênh rồi.

La Thi Nhã nhìn chằm chằm Tần Dương mặt, ý vị thâm trường hỏi:

- Thật hoan nghênh? Sẽ không quấy rầy cháu hẹn hò bạn gái chứ? Yên tâm, dì út vẫn là rất thoáng, cho dù cháu mỗi ngày dẫn một người con gái khác nhau về nhà ngủ, dì út cũng sẽ không nói gì đâu.

Tần Dương cười khổ:

- Dì út nói chừng cái gì vậy, cháu chưa từng mang bạn gái về nhà ngủ.

La Thi Nhã một bộ biểu lộ không tin:

- Thật không đó?

Tần Dương khẳng định lắc đầu:

- Đương nhiên là thật!

La Thi Nhã một mặt ngạc nhiên, sắc mặt khoa trương nhìn Tần Dương:

- Tiểu Dương Dương, cháu không phải vẫn là trai tân đấy chứ?

Tần Dương sắc mặt lập tức đỏ lên mấy phần:

- Việc này không cần dì quan tâm.

La Thi Nhã thở dài:

- Xem ra là thật rồi.

Tần Dương phản kháng theo bản năng nói:

- Cháu không phải!

Ánh mắt La Thi Nhã sáng lên, thần sắc đột nhiên biến đổi, cười khanh khách nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Ha ha, nói thật đi, dì đã nói rồi, Tiểu Dương Dương đẹp trai như vậy, có sức háp dẫn như thế, đã qua 20 tuổi, nếu như vẫn là trai tân, dì thật là cũng có chút sốt ruột thay cho cháu.

La Thi Nhã vỗ vỗ chỗ bên cạnh:

- Đến đây, ngồi lại đây, nói cho dì út biết, là ai cướp đi lần đầu tiên của Tiểu Dương Dương nhà ta nào.

Tần Dương sắc mặt vô cùng xấu hổ, thôi vậy, hắn ở trước mặt dì út hung hãn này, thật là một Chiến Ngũ Tra, sức chống cự bằng 0.

La Thi Nhã nhìn khuôn mặt hồng hồng xấu bộ dáng hổ của Tần Dương, lập tức cười vui vẻ:

- Ha ha, Tiểu Dương Dương mặt ửng hồng thật đáng yêu quá, thôi được, dì út không hỏi cháu, đúng rồi, gần đây cháu với Văn Vũ Nghiên tiến triển như thế nào ?

Tần Dương bĩu môi:

- Thì như thế thôi, cũng không tệ lắm.

La Thi Nhã cười hì hì:

- Dì và cô ấy vẫn duy trì liên lạc suốt, thường xuyên tán gẫu đó.

Tần Dương mở to hai mắt:

- Các dì giờ vẫn còn liên lạc à?

La Thi Nhã đắc ý nói:

- Đương nhiên, đại sự cả đời của cháu, dì đương nhiên phải thật rất để ý rồi. Với cả, Văn Vũ Nghiên quả thật vô cùng có năng khiếu buôn bán. Dì cảm thấy mà, dù sao cháu cũng không thích thương nghiệp, về sau cháu cưới cô ây về nhà, công ty gì gì đó đều ném cho cô ấy, về phương diện này thì năng lực của cô ấy có thể bỏ xa cháu mấy con phố...

Tần Dương thần sắc bất đắc dĩ:

- Cái này cháu biết, chỉ là dì có phải là đang lo quá xa hay không ?

La Thi Nhã lắc đầu, thần sắc chắc chắn nói:

- Không xa không xa, cuộc sống phải có mục tiêu, phải có quy hoạch, phải có phương hướng chính xác, sau đó mới có thể hướng về phương hướng chính xác tiến lên, dù chỉ là một bước nhỏ, vậy thì khoảng cách tới mục tiêu gần hơn một bước. Nếu như bởi vì nhìn mục tiêu quá xa mà từ bỏ tiến lên, vậy mục tiêu cũng chỉ có thể vĩnh viễn là giấc mộng không đạt được mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment