Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 432 - Chương 442: Cái Này... Có Cần Phải Chuẩn Bị Một Chút Hay Không?

Chương 442: Cái này... Có cần phải chuẩn bị một chút hay không?
 

Mưa dần nặng hạt, vì hai người đều không muốn đi ra ngoài, nên dùng cơm tối trong nhà, mặc dù La Thi Nhã là một nữ doanh nhân, nhưng nấu ăn cũng không kém.

Ăn xong cơm tối, La Thi Nhã có hơi mệt, sau khi hai người cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, thì cô cũng về phòng của khách.

Tần Dương ngồi trên salon xem TV được một hồi thì bắt đầu tu luyện nội khí. Phương pháp tu luyện nội khí của Tần Dương cũng rất đơn giản.

Trồng cây chuối bằng một ngón tay.

Dùng một ngón tay chống đỡ thân thể dựng ngược nặng gần trăm cân, để làm được chuyện này không những cần phải có sức mạnh mà còn phải nắm giữ được tính cân bằng.

Vì để không ngã xuống, Tần Dương nhất định phải liên tục truyền nội khí vào trong cánh tay cùng với ngón tay dùng để chống đỡ thân thể. Theo thời gian dần trôi, nội khí sẽ nhanh chóng tan biến, tới cuối cùng, hắn nhất định phải liên tục gia áp nội khí bên trong đan điền để duy trì tư thế này.

Đan điền cũng giống như một cái túi khí vậy, áp lực truyền vào mạnh bao nhiêu, thì khi trở lại bình thường sẽ hút vào bấy nhiêu.

Từng giọi mồ hôi nhỏ xuống từ trán Tần Dương, toàn bộ cơ thể Tần Dương đều đang run lên, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, không ngừng dồn ép nội khí trong cơ thể, không ngừng nghiền ép ra tiềm lực của bản thân.

Vì để gia tăng tốc độ tiêu hao nội khí, Tần Dương còn buộc vào lưng và đùi mấy túi cát sắt, làm như vậy, thì sẽ nâng cao hiệu suất hơn rất nhiều, đương nhiên, cũng sẽ vất vả hơn nhiều. Không biết qua bao lâu, lúc này toàn thân Tần Dương đều là mồ hôi rốt cục cũng không chịu nổi, ngã xuống trên mặt thảm, liên tục thở dốc.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dần nặng hạt hơn, cơn mưa nhỏ cuối cùng cũng biến thành mưa to, nghe tiếng mưa rơi lốp bốp, tâm tình của Tần Dương cũng dần trở nên yên tĩnh.

Leng keng, leng keng!

Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Tần Dương nhìn chuông gắn trên tường suy nghĩ, đã 11 giờ đêm rồi, là ai vậy nhỉ?

Trang Mộng Điệp?

Tần Dương đứng lên, quơ quơ cánh tay phải đang bị tê, đi tới trước cửa ra vào, khi hắn nhìn thoáng qua cửa kính, trong ánh mắt lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

Lý Tư Kỳ!

Sao cô ấy lại tới đây?

Không phải giờ này cô ấy đang quay ngoại cảnh ở cách đây mấy trăm cây số sao?

Tần Dương mở cửa ra, nhìn thấy Lý Tư Kỳ lúc này quần áo toàn thân đều dính nước mưa, mái tóc rối bời dính bết vào mặt lộ ra dáng vẻ vô cùng chật vật, hắn vừa thấy lo lắng vừa thấy lạ, hỏi:

- Lúc này chả phải cậu đang quay ngoại cảnh sao, làm sao lại dính mưa vậy? Vào nhà đi!

Lý Tư Kỳ nhìn thẳng về phía Tần Dương, nhưng lại chẳng hề nhúc nhích tí nào.

Tần Dương cảm thấy kỳ quái, đưa tay kéo Lý Tư Kỳ vào nhà, đóng cửa lại rồi hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra vậy, sao bộ dạng lại thành ra thế này? Được rồi, trước tiên khoan nói, cậu cứ đi tắm nước nóng trước đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh, tôi đi lấy quần áo cho cậu thay, có chuyện gì thì đợi lát nữa nói sau.

Lý Tư Kỳ vừa bị Tần Dương lôi kéo đi được mấy bước, thì lại dừng lại, quay người nhìn Tần Dương:

- Là tôi lén trốn ra khỏi đoàn làm phim…

Tần Dương nghe vậy thì mặt mày tối xầm lại:

- Có phải có người nào bắt nạt cậu hay không? Cậu nói cho tôi biết, để tôi trút giận cho, không cần biết đó là ai, tôi tuyệt sẽ không để cậu bị ăn hiếp!

Lý Tư Kỳ khẽ cắn bờ môi, bỗng nhiên khóe mắt có hơi đỏ, cô khẽ lắc đầu:

- Không có ai bắt nạt tôi cả, mọi người đều đối xử với tôi rất tốt.

Tần Dương nghe vậy thì sửng sốt:

- Không bắt nạt cậu, vậy cậu lén bỏ về làm gì, mấy trăm cây số đó?

Lý Tư Kỳ cụp lông mi xuống:

- Cậu đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi nói không được.

Tần Dương cười khổ:

- Tôi không nhìn cậu thì chả lẽ quay người lại cho cậu nhìn lưng tôi à?

Lý Tư Kỳ nháy mắt mấy cái:

- Hay là cậu cứ nhắm mắt lại đi, tôi kể cho cậu nghe? Cậu nhìn tôi như vậy, tôi thấy bối rối lắm…

Tần Dương bất đắc dĩ nhắm mắt lại:

- Nói đi, nói đi, rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì, mà lại làm cho cậu bỏ trốn về đây vậy, có gì cần nhờ tôi trỡ giúp sao?

- Ừ, tôi muốn cậu giúp tôi một chút.

Lý Tư Kỳ nói rất khẽ, dường như cô đang nhích gần tới Tần Dương hơn, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ:

- Bộ phim cũng sắp quay xong, mà ở cuối bộ phim có một cảnh hôn. Cậu cũng biết, ngày mai sẽ diễn cảnh này, tôi rất hồi hộp, hơn nữa tôi không muốn trao nụ hôn đầu tiên cho một người xa lạ, dù hắn là một ngôi sao…

Tần Dương nghe thấy thế, trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười. Đây là nước đến chân mới nhảy sao?

Đang lúc hắn chuẩn bị nói, thì Lý Tư Kỳ vốn đang cách Tần Dương rất gần đưa tay khẽ ôm lấy hắn, kiễng mũi chân, đôi môi nhỏ nhắn hôn lên môi Tần Dương.

Tần Dương giật mình mở mắt, nhưng hắn cũng không lùi về phía sau, cũng không đẩy Lý Tư Kỳ ra.

Lúc trước Lý Tư Kỳ cũng từng nói qua chuyện này, nhưng Tần Dương chỉ nghĩ là Lý Tư Kỳ nói đùa, hơn nữa hắn cũng cảm thấy nếu như hai người hôn nhau, thì quan hệ bạn bè giữa cả hai sẽ thay đổi, không thể thoải mái giống như trước nữa, nên mới từ chối Lý Tư Kỳ.

Nhưng bây giờ Lý Tư Kỳ lén trời tối trốn đi mấy trăm cây số, đội mưa mà tới, bị nước mưa xối ướt sũng, cũng chỉ vì nụ hôn này, sao hắn có thể nhẫn tâm từ chối cơ chứ?

Khuôn mặt Lý Tư Kỳ ửng hồng, tựa như hai trái táo đỏ, vẻ ngượng ngùng hấp dẫn, làm cho người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái.

Hai hàng lông mi của Lý Tư Kỳ run lên, hiển nhiên giờ cô cũng đang cảm thấy rất hồi hộp.

Có lẽ là bởi đây là lần đầu tiên?

Hay là bởi lo Tần Dương sẽ từ chối cô?

Bỗng nhiên Tần Dương cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay ôm Lý Tư Kỳ, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, khẽ cười nói:

- Được rồi được rồi, cậu đấy, đi tắm trước đi, cho dù muốn hôn thì cũng phải tắm rửa thay đồ rồi hẵng hôn chứ, được không?

Lý Tư Kỳ vốn đang căng cứng dần thả lỏng, khẽ cắn bờ môi, nhón mũi chân, lại hôn Tần Dương thêm một cái, lúc này mới buông lỏng tay ra.

- Cậu nói rồi đấy, không được chơi xấu đâu đấy!

Tần Dương cười nói:

- Không chơi xấu, không chơi xấu, mỡ dâng tận miệng, đang mừng muốn chết đây, làm sao lại chơi xấu!

Khuôn mặt của Lý Tư Kỳ hơi ửng hồng, trong lòng lại xuất hiện một chút cảm giác ngọt ngào khó hiểu, nghĩ đến vừa mới hôn hai lần, trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ cảm giác hôn môi chỉ như vậy, có hơi lành lạnh, chỉ là tim có hơi đập loạn, hình như cũng không có cảm giác gì khác nhỉ?

Tần Dương kéo Lý Tư Kỳ tới phòng tắm lầu một:

- Cậu vào tắm đi, tôi đi lấy quần áo cho cậu thay... Nhớ mở nước nóng lên đấy.

Lý Tư Kỳ ừ một tiếng. Mặc dù giờ đang là tháng năm, nhưng bị dầm mưa ướt sũng, lại chạy một mạch tới đây, nội tâm cô đang rất phức tạp, nên cũng không nghĩ tới mấy chuyện này, bây giờ tâm sự buông xuống, cảm thấy toàn thân đều lạnh như băng.

Tần Dương đẩy Lý Tư Kỳ vào phòng tắm, trở lại phòng của mình, kiếm một cái áo thun cùng với một cái quần đùi thể thao, trở lại lầu một, gõ cửa phòng tắm, cho tay vào khe hở đưa quần áo quần cho Lý Tư Kỳ, dù sao lúc trước Lý Tư Kỳ cũng từng mặc đồ của hắn, cô cũng chẳng hề quan tâm.

Lý Tư Kỳ tắm khoảng 20 phút, sau đó dùng khăn mặt lau khô tóc, mặc áo thun và quần đùi Tần Dương đưa cho rồi đi ra ngoài.

Tần Dương đang ngồi trên ghế salon, mặc dù trước mặt là TV đang mở, nhưng hiển nhiên là sự chú ý của hắn chẳng hề đặt trên TV.

Lý Tư Kỳ nhìn thấy Tần Dương, thì lập tức khuôn mặt đỏ lên, chẳng qua ở trên đường tới đây cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cô thoải mái đi tới trước mặt Tần Dương.

Tần Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người chạm vào nhau.

Lý Tư Kỳ khẽ cắn bờ môi, sau đó trực tiếp bò lên trên ghế sô pha, rồi ngồi lên trên đùi của Tần Dương.

- Cái này... Có cần phải chuẩn bị một chút hay không?
Bình Luận (0)
Comment