Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 438 - Chương 448: Kế Hoạch Đi Chơi

Chương 448: Kế hoạch đi chơi
 

- Mấy người kia cãi nhau trên diễn đàn cả ngày hôm qua, có người nói người tu hành chỉ là truyền thuyết do mọi người đồn thổi, tựa như cao thủ võ lâm trong phim vậy, đều là giả, nhưng cũng có người nói người tu hành chính là cao nhân ẩn thế, chỉ là không thích xuất hiện mà thôi…

Vẻ mặt của Hà Thiên Phong cực kỳ hưng phấn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong:

- Lão đại, cậu phổ cập tri thức cho tôi một chút đi, rốt cục thì người tu hành có thực lực như thế nào vậy, có thật là có thể vượt nóc băng tường, không có chuyện gì là không làm được không?

Hai người Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc đều tò mò châu đầu vào góp vui, hiển nhiên là bọn họ cũng rất hiếu kỳ về chuyện này.

Thế giới của người tu hành và thế giới của người bình thường là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Người tu hành có quy tắc của người tu hành, tựa như đám người Tần Dương, Hà Bằng Phi, bọn họ sẽ không cố tình thông qua việc lộ ra thân phận người tu hành để được người khác sùng bái, kính nể, hơn nữa cuối cùng thì người tu hành cũng chỉ là số ít, người bình thường không biết tới người tu hành cũng chỉ là chuyện bình thường.

Dù trên internet có lan truyền một số tin tức về người tu hành, nhưng người bình thường chưa từng tiếp xúc với người tu hành thì sẽ rất khó có thể tưởng tượng ra được năng lực của người tu hành như thế nào, bọn họ cũng sẽ vô thức nghi ngờ, cho nên thật thật giả giả, cũng rất khó mà nói rõ được.

- Làm gì có chuyện không gì không làm được chứ, cũng chỉ như người bình thường thôi, chẳng qua là biết đánh nhau, có một ít năng lực kỳ lạ thôi.

Lâm Trúc nâng mắt kính lên, tò mò hỏi:

- Lão đại, chuyện cậu đánh nhau rất được thì bọn này cũng biết rồi, vậy năng lực của cậu là gì?

Tần Dương cười cười, thoải mái nói:

- Tôi biết mỗi thứ một chút, chăng qua thứ lợi hại nhất chắc là y thuật rồi, sư phụ dạy tương đối nhiều.

Hà Thiên Phong trợn mắt lên, nói:

- Lúc trước cậu còn nói là luyện thuật cận chiến, chắc chỉ muốn lừa bọn này đây mà.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Chẳng lẽ gặp ai tôi cũng giới thiệu tôi là người tu hành, tôi rất lợi hại sao?

Mọi người bị câu nói của Tần Dương chọc cười, Tôn Hiểu Đông hỏi:

- Trung Quốc có nhiều người tu hành không, trong trường ta có còn người tu hành nào khác không?

Tần Dương cười nói:

- Vẫn còn... Chẳng qua mấy cậu cũng không cần kinh ngạc, giữa người tu hành và người bình thường cũng không có sự khác nhau quá lớn, vẫn phải chịu pháp luật chế tài như thường, cũng không thể vì bản thân có năng lực vượt xa người thường mà muốn làm gì thì làm. Nếu như tôi ra tay đánh các cậu, làm cho các cậu chết, vậy thì tôi vẫn phải đền mạng như thường.

Nghe Tần Dương nói như vậy, tấm màng che thần bí của người tu hành cũng coi như đã bị kéo xuống, Hà Thiên Phong cười nói:

- Lão đại, vậy sư phụ cậu còn thu đệ tử nữa không, nếu không bọn này cùng đi bái sư, học một vài chiêu?

Tần Dương cười nói:

- Môn phái của tôi chỉ một đời chỉ có một truyền nhân, hơn nữa mấy cậu đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để đặt nền móng, bây giờ mới tu hành thì không có hiệu quả. Với cả, không nói cái khác, chỉ mỗi phần khổ luyện này là các cậu cũng chịu không nổi rồi.

Hà Thiên Phong không cam tâm hỏi:

- Hắc hắc, trong phim chắc không phải toàn là diễn, chẳng phải có loại đan dược có thể tẩy kinh phạt tủy, thay da đổi thịt, sau đó tu hành dễ dàng, thực lực tăng như bay sao…

Hà Thiên Phong còn chưa nói xong, cũng dừng lại rồi, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt không nhịn cười nổi của Tần Dương, làm hắn cảm thấy mình như là thằng ngốc vậy.

Tần Dương cười nói:

- Nếu như có mấy thứ kia, tôi cần gì phải tu hành khổ cực như vậy, một lần ăn mấy viên đan dược, vậy chẳng phải chuyện gì cũng xong hay sao?

Khóe mắt Hà Thiên Phong giật giật mấy cái, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, tôi biết tôi nằm mơ giữa ban ngày rồi, được chưa.

Tần Dương cười nói:

- Cậu cũng biết đó chỉ là phim ảnh, trong hiện thực làm gì có nhiều thứ thần kỳ như vậy. Có lẽ thật sự có loại thuốc phụ trợ tu hành, nhưng dù vậy cũng chỉ là tạo ra tác dụng hỗ trợ trên nền tảng tu hành có sẵn mà thôi, chứ còn loại ăn bậy ăn bạ vài viên, lập tức thần công đại thành, tung hoành thiên hạ thì chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.

Mọi người đùa giỡn một hồi, thì bỗng nhiên Tôn Hiểu Đông nghĩ tới một chuyện:

- Đúng rồi, cuối tuần này lớp chúng ta nhân cơ hội mọi người được nghỉ tổ chức ra ngoại ô chơi, lão đại có đi không?

- Ra ngoại ô chơi?

Tần Dương cười nói:

- Đi ra chỗ nào ở ngoại ô vậy?

Hà Thiên Phong đắc ý cười nói:

- Hoạt động này không phải do nhà trường tổ chức đâu, mà là do cán bộ lớp này đứng ra tổ chức đó. Tôi định tổ chức cho mọi người ra khu du lịch sinh thái ở ngoại ô chơi, ở lại một đêm, lúc trước tôi có đi qua chỗ này rồi, rất lớn, phía sau là một ngọn núi, ban ngày có thể leo núi, câu cá, đánh bài, còn có thể nướng thịt, tối đến cũng có thể tổ chức lửa trại, cũng có thể ca hát ngoài trời, hơn nữa cũng không đắt.

Tần Dương nhìn vẻ mặt đắc ý của Hà Thiên Phong, thì cũng cười nói:

- Cậu tổ chức cũng không tệ đâu, mọi người đi có nhiều không?

Hà Thiên Phong gật đầu:

- Ngoại trừ mấy người có việc cuối tuần không đi được, thì ai cũng hưởng ứng. Tôi định thuê một chiếc xe khách, như vậy thì chúng ta cũng không cần phải lái xe, cũng không cần lo việc uống quá nhiều, cũng có thể chơi cho đã.

Tần Dương khen:

- Sắp xếp vậy là được đấy, nếu mọi người ai cũng muốn tham gia, vậy tôi nhất định cũng phải góp vui rồi.

Hà Thiên Phong cười hắc hắc nói:

- Lão đại, chuyện cậu lập nghiệp giờ ai cũng biết, tôi chính là mượn danh tiếng của cậu, nói là chúc mừng người thành lập công ty đầu tiên trong lớp ta …

Trên mặt Tần Dương xuất hiện vẻ bất đắc dĩ:

- Cậu đúng là rảnh thật đó!

Tôn Hiểu Đông ở bên cạnh cười nói:

- Ha ha, đúng là hắn nói vậy. Lão đại, cậu cũng đừng nói thể, mặc dù cậu bề bộn nhiều việc, nhưng danh tiếng của cậu trong lớp không ai bằng, ai cũng coi cậu là thần tượng đó.

Hà Thiên Phong cười hắc hắc:

- Kỳ thật vốn tôi nghĩ là, đầu tiên cứ tổ chức hoạt động cái đã, cậu tới được đương nhiên là tốt nhất, còn lỡ như cậu không tới được, vậy thì tôi nói là cậu có việc bận đột xuất, dù sao bây giờ cậu cũng là người bận rộn, không có thời gian rảnh cũng là chuyện bình thường. Cùng lắm đến lúc đó tôi nói tôi bao tất, nhất định mọi người vẫn vui vẻ như thường.

Tần Dương có chút bất đắc dĩ lắc đầu:

- Cậu đúng là, tốt, tôi đi, chi phí cũng không cần cậu lo, nếu cậu đã mượn tiếng là chúc mừng tôi, vậy lần đi chơi này cứ để tôi trả đi.

Hà Thiên Phong mở to hai mắt:

- Lão đại, tôi chỉ nói chơi thôi, cậu đừng coi là thật?

Tần Dương cười nói:

- Tiền nong chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần mọi người không thấy khó chịu là được, không cảm thấy tôi ỷ thế có tiền là được.

- Sao có thể ?

Hà Thiên Phong cười ha ha một tiếng:

- Nếu như ngày thường lão đại cậu kiêu ngạo, không hòa đồng với mọi người thì người ta nghĩ vậy là chuyện đương nhiên, nhưng danh tiếng cậu tốt như vậy, trong lớp có ai mà không quý, không phục cậu chứ? Cậu đã muốn trả tiền, đương nhiên là mọi người cực kỳ vui rồi.

Tần Dương thấy Hà Thiên Phong nói như vậy, cũng quyết định, nói:

- Vậy thì cứ quyết như vậy đi. Lát nữa tôi chuyển cho cậu 1 vạn, 1 vạn có đủ không?

Hà Thiên Phong cười nói:

- Làm gì cần nhiều tiền như vậy, khu du lịch sinh thái thôi, cũng không phải là khu cao cấp phải thu vé vào cửa, tiền cơm với tiền ở cộng lại cũng chỉ khoảng 100 đồng thôi.

Tần Dương cười nói:

- Lâu lâu mới ra ngoài chơi một lần, cậu chọn thức ăn cao cấp hơn một chút đi, tiêu thêm bớt một chút tiền cũng không quan trọng…

Hà Thiên Phong nghe Tần Dương nói như vậy, thoải mái gật đầu:

- Được, vậy để tôi đi sắp xếp, nâng cao tiêu chuẩn lên. Đúng rồi, cậu có dẫn bạn đi theo không?

Trong đầu Tần Dương hiện lên hình bóng của Văn Vũ Nghiên, do dự một giây, lại nghĩ tới Hàn Thanh Thanh, cười lắc đầu:

- Không dẫn theo bạn, chỉ mấy người chúng ta thôi!
Bình Luận (0)
Comment