Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 439 - Chương 449: Cậu Không Mệt Sao?

Chương 449: Cậu không mệt sao?
 

- Bạn học thân ái Tần Dương của chúng ta đã nói rồi, nếu mọi người ăn mừng sản phẩm công ty ra mắt thị trường, vậy theo lý đương nhiên hắn phải mời mọi người ăn cơm, nên lần này mọi chi tiêu hoạt động trang trại đều do Tần Dương trả!

Nhân lúc chưa lên lớp, tất cả bạn học đã đến gần đủ, Hà Thiên Phong vui mừng vội vã nói tin tức này với mọi người.

Giọng Hà Thiên Phong vừa dứt, phía dưới liền vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.

- Woa, tốt dữ vậy!

- Tần Dương đúng là hào phóng!

- Ông chủ hào phóng, ông chủ tìm một vạn bà chủ!

Tất cả mọi người đều cười hì hì nhìn Tần Dương, Tần Dương bất lực đứng lên từ vị trí của mình, cười nói:

- Tôi không có gì để nói, mọi người đến từ nhiều vùng khác nhau, mọi người đều có thể ngồi ở đây. Thân là bạn học cùng lớp, cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành, đây vốn chính là duyên phận cực lớn. Nhiều năm về sau, tất cả thời sinh viên bây giờ chắc hẳn đều là hồi ức tươi đẹp nhất. Tuy hiện tại có thể tôi bận một chút, thời gian học cùng với mọi người sau này có thể sẽ ít một chút, nhưng trái tim tôi vẫn luôn ở cùng với mọi người. Có hoạt động gì hay mọi người đừng quên tôi đấy.

Lớp trưởng Liễu Dong cười híp mắt nói:

- Đại học Trung Hải vốn dĩ chính là lấy mục tiêu vào xã hội, bây giờ cậu đi đến trước mặt chúng tôi, là đối tượng chúng tôi học tập.

Tần Dương lắc lắc hai tay, khiêm tốn cười nói:

- Lớp trưởng đại nhân, cậu nói như vậy tôi ngại quá.

Nhạc Vũ Hân cười haha nói:

- Ông chủ Tần, sau này nếu tôi không tìm được việc sẽ đến công ty cậu làm việc, cậu có nhận không?

Tần Dương cười híp mắt nói:

- Nhận chứ, công nhân sản xuất còn thiếu không ít người đấy, cậu đến làm nha!

Tất cả mọi người đều cười ầm lên, trong phòng học thật vui vẻ.

Tiết thứ nhất xong, Hàn Thanh Thanh cầm sách của mình ngồi bên cạnh Tần Dương, thấp giọng hỏi:

- Tần Dương, dì nhỏ của cậu sao đột nhiên kết bạn với tôi vậy?

Sắc mặt Tần Dương nhất thời có chút lúng túng:

- Dì nhỏ tôi biết quan hệ chúng ta tốt, lúc đón năm mới gọi điện dì ấy còn ở bên cạnh nghe đó. Hôm qua dì đến Trung Hải rồi, ở lại nhà tôi. Hôm nay bảo tôi cho tài khoản tin nhắn của cậu…Hai người nói chuyện rồi?

Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:

- Trò chuyện mấy câu, lúc ấy đang đi học nên không nói chuyện nhiều. Tôi có chút mơ hồ nên tìm cậu hỏi thử.

Tần Dương sờ lỗ mũi:

- Dì nhỏ của tôi chỉ lớn hơn tôi tám tuổi, lúc nhỏ có rất nhiều lúc đều là dì chăm sóc tôi, tình cảm với tôi rất tốt. Nếu dì ấy nói gì đó, cậu đừng để trong lòng.

Trên mặt Hàn Thanh Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:

- Dì mới hai mươi tám tuổi à, trước đây tôi nhìn thấy ảnh đại diện của dì còn tưởng là hình lúc trẻ trước kia của dì hay hình trên mạng…

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, dì nhỏ của tôi rất đẹp, rất có khí chất, cũng rất có năng lực. Tuổi còn trẻ đã là giám đốc một công ty đầu tư, thủ hạ có một nhóm người khôn khéo biết xử lý việc. Trước đây tôi thu mua nhà xưởng và chiêu mộ nhân tài đều là thuộc hạ của dì nhỏ giúp đỡ. Nếu không chỉ dựa vào một mình tôi, e là mệt chết cũng làm không hết nhiều chuyện như vậy.

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc:

- Thì ra có nhân tài chuyên nghiệp giúp cậu, chả trách tốc độ nhanh như vậy. Trước đó nghe nói sản phẩm công ty cậu bán ra thị trường, tôi còn rất giật mình đấy.

Tần Dương cười nói:

- Tôi còn có những chuyện khác, không muốn tốn quá nhiều tinh lực vào công ty.

Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:

- Ngoài khởi nghiệp cậu còn có việc gì?

Tần Dương cười nói:

- Giúp người chữa bệnh và giải quyết một số ân oán của sư môn tôi.

Hàn Thanh Thanh ồ một tiếng, nhẹ nhàng hỏi một câu:

- Còn tưởng cậu bận theo đuổi Văn Vũ Nghiên chứ?

Tần Dương nhất thời hơi có chút lúng túng:

- Không có, tôi và cô ấy hiện giờ cũng là quan hệ bạn bè.

Hàn Thanh Thanh liếc Tần Dương một cái, ánh mắt cười như không cười, có điều cũng không nói gì nhiều, chuyển đề tài:

- Gần đây cậu rất ít đến trường học, việc học của cậu thế nào rồi?

Tần Dương cười nói:

- Vẫn ổn, tự tôi cũng dành thời gian học tập. Tôi đã rất chuyên cần, phải đi học, phải kinh doanh, phải giúp người chữa bệnh, còn phải đánh đánh giết giết với người ta, mỗi ngày còn phải dành thời gian cố gắng tu hành nâng cao thực lực, thiếu mỗi việc chia một phút ra thành hai phút để dùng.

Hàn Thanh Thanh hé miệng cười nói:

- Nói như vậy quả thực cậu rất cực khổ. Một mình cậu làm việc của nhiều người, sinh viên, ông chủ, bác sĩ, người tu hành…

Biểu cảm Tần Dương cũng có hai phần bất lực:

- Hết cách rồi, lạc hậu phải bị đánh. Vừa rồi còn nghe Hà Thiên Phong nói Danny đó sau khi bị tôi đánh một trận, bây giờ đang điên cuồng khổ tu tăng cao thực lực, hiển nhiên là chuyện lần trước kích thích hắn, đợi thực lực của hắn tăng lên, chắc chắn lại là một trận ác chiến.

Hàn Thanh Thanh nghe Tần Dương nói vậy, nhất thời có chút bận tâm:

- Vậy làm sao bây giờ?

Tần Dương cười nói:

- Yên tâm đi, gần đây thực lực tôi cũng tăng lên một chút, dẫn đến y thuật của tôi cũng tăng lên. Người khác đang khổ luyện, tôi cũng không nghỉ ngơi.

Biểu cảm Hàn Thanh Thanh có chút bất lực:

- Năng lực càng mạnh, nhưng cảm giác phiền phức của cậu càng nhiều. Hơn nữa phiền toái của các cậu còn đều là loại phiền toái hở một tí thương cân động cốt thậm chí phải chết. Cậu không cảm thấy áp lực rất lớn sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Không có áp lực làm sao có động lực. Lúc cậu ở sau lưng áp lực, tốc độ tiến về trước là nhanh nhất, giống như con người khi bị chó điên truy đuổi vậy, không thể không chạy.

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Cậu không mệt sao?

Tần Dương khẽ mỉm cười, nụ cười bình tĩnh:

- Sống ở trên thế giới này, con người phải chịu đựng nhiều loại áp lực khác nhau. Con người sẽ luôn bị buộc đi về phía trước, nếu nói không mệt, vậy khẳng định là nói láo. Nhưng ai bảo chúng ta đều đầu thai thành người chứ, nếu đã là con người thì phải chuẩn bị chịu đựng áp lực, chịu đựng mệt mỏi. Cuộc sống lúc nào cũng phải có chút mục tiêu phải không?

Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:

- Mục tiêu của cậu là gì?

Tần Dương không chút do dự trả lời:

- Tôi hi vọng khi tôi tốt nghiệp đại học có thể tinh thông ít nhất bốn môn ngoại ngữ, đồng thời đưa công ty tôi trở thành công ty đại tập đoàn nổi tiếng cả nước. Đồng thời thành lập một quỹ chữa bệnh, giúp đỡ nhiều người. Uhm, trước mắt đại khái chính là ba mục tiêu này.

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh sáng lên:

- Người không bình thường làm việc không bình thường. Mỗi mục tiêu của cậu có thể đều là chuyện người ta cả đời không làm được. Có điều tôi tin cậu nhất định có thể làm được. Vậy sau khi cậu tốt nghiệp thì sao, chuẩn bị làm gì?

Đương nhiên là tiếp tục làm đặc công.

Mình đến học ngoại ngữ, không phải để làm đặc công tốt hơn sao?

Nội tâm Tần Dương trả lời một câu, nhưng câu này không thể nói ra, chỉ có thể qua loa lấy lệ nói:

- Tạm thời chỉ lên kế hoạch mục tiêu giai đoạn sau đại học, chưa có kế hoạch sau này. Đợi tốt nghiệp chắc có thể có thể rồi.

Không cho Hàn Thanh Thanh cơ hội truy hỏi mình, Tần Dương hỏi ngược lại:

- Cậu thì sao, cậu đã nghĩ tốt nghiệp rồi làm gì chưa?

Hàn Thanh Thanh cắn môi một cái, ánh mắt hơi có chút sáng lên:

- Tôi muốn làm một nhà ngoại giao.
Bình Luận (0)
Comment