Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 440 - Chương 450: Bất Kể Giá Nào

Chương 450: Bất kể giá nào
 

- Tiểu Dương Dương, thành thật khai báo đi, hay là chờ dì nghiêm hình ép cung đây?

Tần Dương không biết phải làm sao. Cơm tối có hắn, Trang Mộng Điệp và dì út La Thi Nhã ăn chung, thời gian ăn cơm, cơ bản là không có chuyện gì của Tần Dương, hai cô gái trò chuyện rất cởi mở, rất hăng say, trong đó âm thầm bao hàm là sự dò xét không lọt dấu vết của La Thi Nhã, còn có Trang Mộng Điệp không chút nghi ngờ có gì nói nấy.

Tần Dương cười khổ nói:

- Dì út, dì bảo cháu phải khai báo cái gì?

La Thi Nhã ngồi ở trên ghế sa lon, cánh tay tao nhã chống cằm của mình, cười mà tựa như không nhìn Tần Dương:

- Cháu nói cháu và Trang Mộng Điệp chỉ là bạn bè, cháu thấy dì có thể có tin hay không? Nhà đối diện vốn không phải là của Trang Mộng Điệp, là bởi vì cháu ở đây, người ta mới mua được nhà cách vách của cháu, có lẽ còn phải mua với giá cao. Chỉ là bạn bè thì sẽ làm như vậy sao? Tiểu Dương Dương, cháu đang làm nhục chỉ số thông minh của dì út đây hả?

Tần Dương tức khắc không biết phải nói gì. Đúng vậy, nếu như chỉ là bạn bè phổ thông, ai mà làm như vậy?

La Thi Nhã sắc mặt bỗng nhiên thay đổi nhẹ, vẻ mặt đầy oán hận đau thương:

- Tiểu Dương Dương, cháu thay đổi rồi, trước kia cháu không phải như vậy, trước kia chuyện gì cháu cũng sẽ nói cho dì út, còn nói thích nhất là dì út, bây giờ...

- Dừng lại!

Tần Dương vô cùng nhức đầu, mặc dù biết rõ La Thi Nhã là giả bộ, nhưng nhìn cô ấy bày ra nét mặt đau thương như vậy, Tần Dương vẫn không nhịn được đành phải đầu hàng.

- Cháu và cô ấy từng lên giường, có điều là bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, một mức độ nào đó coi như là cháu liên lụy cô ấy!

Tần Dương một câu thẳng thắn, sau đó giải thích:

- Cháu không muốn nói, là bởi vì trong đó dính líu tới một ít chuyện, là ân oán sư môn, cháu sợ dì lo lắng.

Thần sắc ai oán trên mặt La Thi Nhã trong nháy mắt không thấy nữa, ngón tay cái búng một cái:

- Từng lên giường? Đúng mà, dì mà nhìn là không sai mà. Ân oán sư môn? Nói cho dì út nghe, gặp phải nguy hiểm gì à?

Tần Dương nhìn chằm chằm ánh mắt của La Thi Nhã:

- Dì út, dì hứa với cháu không nói cho của mẹ cháu biết, cháu nói cho dì!

La Thi Nhã nhíu mày nhẹ một cái, chuyện nàyTần Dương trịnh trọng dặn dò như vậy, đó có thể nói chuyện này thật sự nguy hiểm, nguy hiểm đến mẹ của Tần Dương, nếu bà ấy biết thì sẽ lo lắng sợ hãi cho Tần Dương.

La Thi Nhã không chút do dự gật đầu:

- Được, dì không nói cho bà ấy. Cháu biết đó, dì út luôn luôn nói lời giữ lời.

La Thi Nhã là dì út củaTần Dương, Tần Dương hồi nhỏ đều là cô ấy nuôi lớn. La Thi Nhã giống như là chị của Tần Dương, cũng giống như mẹ của hắn, rất yêu mến và quan tâm Tần Dương, thậm chí không kém gì chị cô.

Tần Dương trầm giọng nói:

- Sư phụ cháu là người rất lợi hại, dì út biết chứ ?

La Thi Nhã ừ một tiếng:

- Biết, nhìn ông ấy có thể dạy dỗ cháu trở nên lợi hại như vậy thì thấy được, người tu hành mà.

Tần Dương gật đầu một cái, chỉnh sửa lại một chút đầu mối trong đầu:

- Chuyện này nếu muốn nói, vậy phải nói từ đầu...

La Thi Nhã nhẹ nhàng nghiêng người, thản nhiên cười một tiếng:

- Chúng ta còn nhiều thời gian.

Tần Dương bắt đầu từ chuện hắn tới đại học Trung Hải, nói chuyện kỳ vọng của sư phụ đối với hắn, nói chuyện những mâu thuẫn xảy ra sau khi hắn biết Văn Vũ Nghiên, và chuyện của Vũ Văn đào, và chuyện của Lý Quân Hạo...

Sắc mặt của La Thi Nhã dần dần ngưng lại:

- Cháu giết Lý Quân Hạo?

Tần Dương ừ một tiếng, sắc mặt có chút kỳ lạ:

- Đúng vậy, có lẽ ở trong mắt dì út và mẫu thân, cháu là một đứa trẻ ngoan, trên thực tế cháu không phải, tư duy của cháu sớm đã trưởng thành rồi.

La Thi Nhã nhìn Tần Dương như vậy thần sắc có hơi dừng lại, bỗng nhiên cười lên, đưa ra tay, ôm bả vai của Tần Dương, kéo hắn qua, ôm hắn giống như anh em vậy.

- Giết thì giết, hắn đã muốn giết cháu, vậy cháu giết hắn cũng là chuyện đương nhiên, chỉ cần cháu không có việc gì là được...

Tần Dương cười nói:

- Không việc gì, không chứng không cứ, hơn nữa, mâu thuẫn giữa những người tu hành, sẽ dùng cách giải quyết của người tu hành, không giống với người bình thường. Căn bản, vẫn phải dựa vào quả đấm của người nào mạnh, thì càng có quyền lên tiếng.

La Thi Nhã đưa ra cái tay còn lại xoa xoa đầu của Tần Dương, cười nói:

- Tiểu Dương Dương nhà chúng ta đã trưởng thành, đã là người đàn ông đội trời đạp đất rồi, dì út rất yên tâm.

Tần Dương nghe La Thi Nhã nói như vậy, ánh mắt sáng lên:

- Đúng vậy, cháu cũng đã trưởng thành rồi, dì út sau này có thể đừng như vậy hay không, khó coi lắm.

La Thi Nhã trừng mắt một cái, ôm Tần Dương sát hơn, dùng lực ấn xoa đầu hắn, tóc cũng bị xoa cho rối tung lên.

- Dù cháu có lớn bao nhiêu, ở trong mắt dì út, vẫn thằng nhóc mặc quần rách đũng chạy lon ton đòi bế đòi ngủ với dì không có gì thay đổi cả. Sao, chê dì út rồi à?

Tần Dương cười khổ, được rồi, coi như hắn không nói gì.

La Thi Nhã buông Tần Dương ra, hai mắt xinh đẹp hơi nheo lại, trong ánh mắt thêm mấy phần lanh lợi.

- Nói như vậy, Lý gia này ban đầu đối phó sư phụ cháu, bây giờ lại đi đối phó cháu, cố chấp không thay đổi?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Coi là vậy đi. Lý Quân Hạo một mặt là muốn báo thù cho Lý gia, một mặt là muốn diệt trừ cháu, ít đi một đối thủ theo đuổi Văn Vũ Nghiên. Lý Khải là vì ra mặt cho gia tộc, thanh niên một đời xuất sắc nhất Lý gia bọn họ một chết một phế, nếu như Lý gia còn ra tay, cháu nghĩ Lý Nam Thiên hẳn sẽ đích thân ra tay. Dĩ nhiên, cũng có thể lúc này sẽ dừng tay, dẫu sao một khi hắn ra tay đối phó cháu, sư phụ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.

La Thi Nhã lo lắng hỏi:

- Vậy Lý Nam Thiên hẳn rất lợi hại, nếu như hắn đối phó cháu, cháu gánh nổi không?

Tần Dương cười nói:

- Yên tâm, cháu có chừng mực.

La Thi Nhã gật đầu một cái, không nói nữa, dựa vào ghế sa lon, hơi suy nghĩ.

Tần Dương nhìn cái bộ dáng này của La Thi Nhã, biết cô ấy chỉ sợ đang nghĩ cách làm thế nào để giúp hắn, cười nói:

- Dì út, cháu nói với dì những chuyện này, chỉ là muốn cho dì biết mà thôi, cũng không phải là muốn dì giúp đỡ, dì không cần phải để ý đến, cháu có thể ứng phó được.

La Thi Nhã hé miệng cười cười, đưa tay nắm chặc mặt của Tần Dương một chút:

- Được, dì biết Tiểu Dương Dương nhà dì rất thương người. Được rồi, chuyện nghe xong rồi, cũng không còn sớm nữa, dì về phòng nghỉ ngơi đây.

- Dạ!

La Thi Nhã đứng lên, đi hướng lên cầu thang mấy bước, bỗng nhiên quay đầu lại, thản nhiên cười một tiếng:

- Trang Mộng Điệp sau này có phải là cũng nên gọi dì là dì út không?

Nụ cười trên mặt Tần Dương cứng đờ, thần sắc khó coi.

La Thi Nhã nhìn nét mặt của Tần Dương, thản nhiên cười một tiếng, cũng không chờ Tần Dương trả lời, xoay người trở về phòng.

La Thi Nhã đóng lại cửa lại, nụ cười trên mặt biến mất, thần sắc có mấy phần nghiêm túc, ánh mắt cũng thay đổi thêm mấy phần lạnh lùng, khí chất trên người trở nên lạnh lùng cao ngạo mấy phần giống như nữ hoàng vậy.

La Thi Nhã cầm điện thoại của mình lên, bấm một số điện thoại.

- Cung Kiếm, cậu điều tra chút tư liệu Lý gia Tô Châu cho tôi, chủ nhân là Lý Nam Thiên. Ngoài ra, ở Trung Hải còn có một công ty bất động sản Hạo Thiên, là sản nghiệp của Lý Quân Hạo con trai Lý Nam Thiên... Sản nghiệp Lý gia, chính là mục tiêu thứ nhất của chúng ta, tôi muốn Lý gia phải tan gia bại sản, bất kể giá nào!
Bình Luận (0)
Comment