Chương 451: Mày chọn văn hay chọn võ?
Ring ring ring reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại giống như nước suối reo vậy, làm Tần Dương tỉnh mộng.
Tần Dương cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình hiển thị một cái tên, là Hà Thiên Phong.
- Lão Nhị, trễ như vậy rồi, chuyện gì thế?
Tiếng Hà Thiên Phongdồn dập:
- Lão đại, cứu mạng với, bạn gái tôi và bạn bè đi ra ngoài chơi bị người ta giữ lại...
Chân mày Tần Dương cau lại, lập tức từ trên giường ngồi dậy:
- Tô Văn Văn? Đã xảy ra chuyện gì? Cậu đừng hoảng hốt, từ từ nói.
Giọng Hà Thiên Phong rất nôn nóng, còn có tiếng bước chân dồn dập:
- Tô Văn Văn và vài người bạn của cô ấy đi ra ngoài chơi, xảy ra mâu thuẫn với người ta, đối phương động tay động chân, Văn Văn nóng tính, cho đối phương một bạt tai, đối phương cho người bắt Văn Văn lại, tuyên bố muốn lấy người, thì tới tìm bọn nó.
Tần Dương dùng mặt kẹp điện thoại, đồng thời xỏ quần vào:
- Chúng có nói đi đâu trong tìm chúng không?
- Có nói là đến bar Phi Long, bọn nó vẫn còn ở đó chơi, còn nói nếu như đến chậm, bọn nó sẽ mang Văn Văn đi khách sạn. Bạn bè của Văn Văn bây giờ đang đứng thủ ở bên ngoài chờ tôi...
Tần Dương không chút do dự đồng ý nói:
- Cậu bây giờ đang ở đâu, tôi lái xe tới đón cậu, cùng đi.
- Tôi đang xuống lầu, tôi đến cổng trường học, cậu đến cổng trường học đón tôi, có được không?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Được!
Tần Dương mặc quần áo tử tế vô cùng nhanh, cầm chìa khóa xe lên, lao xuống lầu.
Tần Dương lái xe đến cửa trường học, thì thấy Hà Thiên Phong đang từ xa chạy như điên tới, sau đó chui lên xe của Tần Dương, thở mạnh.
Tần Dương đã thiết lập xong chỉ đường, nổ máy đi về hướng quán bar.
- Bọn nó vẫn còn ở đó chứ ?
Hà Thiên Phong thở hổn hển gật đầu:
- Ừ, vẫn còn ở đó.
Tần Dương an ủi:
- Đừng nóng, chỉ cần người vẫn còn ở đó, thì không việc gì.
Hà Thiên Phongcảm kích nhìn Tần Dương, nét mặt có chút thấp thỏm:
- Lão đại, trễ như vậy gọi điện thoại cho cậu, thật là xin lỗi...
Tần Dương cười nói:
- Cậu với tôi nói cái này làm gì, còn khách khí à?
Hà Thiên Phong nhìn nét mặt trấn định của Tần Dương, lo lắng lòng bỗng nhiên bình tĩnh mấy phần:
- Lão đại, đối phương hình như lai lịch không nhỏ, nghe bạn bè của Văn Văn nói đối phương rất phách lối, dáng vẻ không sợ báo cảnh sát chút nào.. Hay là chúng ta cấp gọi điện thoại cho đội trưởng Kiều đi?
Tần Dương lắc đầu nói:
- Đi xem tình hình trước rồi nói, yên tâm, dù như thế nào, Tô Văn Văn sẽ không có việc gì đâu.
Hà Thiên Phong thở phào nhẹ nhõm:
- Được, tôi nghe lời cậu, lão đại.
Tần Dương lái xe rất nhanh, thời gian cũng muộn, trên đường cũng không có xe mấy. Ước chừng sau hai mươi phút, xe Tần Dương đã đậu sát ở ven đường bên ngoài quán bar Phi Long rồi.
Tần Dương và Hà Thiên Phong xuống xe, ba cô gái mười tám mười chín tuổi ở cửa quán rượu ánh mắt sáng lên, hướng về phía Hà Thiên Phong ngoắc ngoắc.
- Hà Thiên Phong, bên này.
Tần Dương và Hà Thiên Phongđi tới, Hà Thiên Phong gấp gáp hỏi:
- Văn Văn đâu ?
- Còn ở bên trong, ở phòng VIP cá mập.
Hà Thiên Phong gật đầu, quay đầu nhìn về phía Tần Dương.
Tần Dương thần thái bình tĩnh:
- Đi vào thôi. Ba cô không cần vào, một người dẫn đường là được, tiện thể nói rõ tình hình cụ thể thế nào cho tôi nghe.
Cô gái xinh đẹp khoảng chừng hai mươi tuổi vừa mới nói đó đứng dậy:
- Tôi với các anh đi vào thôi.
Tần Dương ừ một tiếng, bước vào bên trong, đồng thời hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Cô gái kia giải thích vô cùng nhanh:
- Hôm nay là sinh nhật tôi, các cô ấy cùng tôi đón sinh nhật. Cơm nước xong, chúng tôi nói đến quán bar vui đùa một chút, sau đó lúc Nhiễm Nhiễm đi vệ sinh đụng phải một phụ nữ, người phụ nữ đó rất tàn bạo mắng Nhiễm Nhiễm, Văn Văn đi lên hỗ trợ, lời qua tiếng lại, nữ sinh kia tức giận thở hồng hộc, bỏ đi. Một lúc sau, người phụ nữ kia dẫn theo vài người đàn ông tìm được chúng tôi, mấy người đàn ông đó nói chuyện rất hạ lưu khó nghe, còn động tay động chân với chúng tôi. Văn Văn quạt một bạt tai một người trong đó, bọn nó liền biến sắc mặt, trực tiếp lôi Văn Văn vào phòng bao, nói cho chúng tôi tìm người, nếu như bọn nó uống rượu xong, chúng tôi còn không tìm được người, vậy bọn nó sẽ mang Văn Văn đi...
Tần Dương gật đầu:
- Được, tôi biết rồi.
Nữ sinh kia lo lắng nhìn Tần Dương, trong lòng vô cùng hoài nghi, Hà Thiên Phong tìm một người như vậy tới, có được không?
Nữ sinh lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Hà Thiên Phong, thấp giọng hỏi:
- Những người đó đều rất hung, nhìn cũng không giống như người tốt lành gì. Hà Thiên Phong, người bạn này của cậu là ai vậy, có được hay không đó?
Trong lòng Hà Thiên Phong cũng không chắc, nhưng nghĩ ngay cả Vũ Văn gia cũng đấu không lại Tần Dương, hơn nữa Tần Dương còn là người tu hành, trong lòng hắn lại tràn đầy lòng tin đối với Tần Dương.
- Lão đại cùng phòng của tôi, không có vấn đề gì.
Sắc mặt xinh đẹp của nữ sinh cứng đờ, liếc mắt, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Một sinh viên đại học năm thứ nhất, có thể giải quyết chuyện gì?
Đây cũng không phải là ở trường học...
Tần Dương nghe được câu hỏi của nữ sinh, sắc mặt bình tĩnh, cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng theo nữ sinh đi về phía trước, cuối cùng đi tới trước một cánh cửa phòng.
- Là trong này.
Tần Dương cũng không nói nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi vào, Hà Thiên Phong và nữ sinh xinh đẹp cũng đi vào theo.
Phòng bao rất lớn, bảy tám người đàn ông mỗi người ôm cô em ở trên ghế sa lon uống rượu ca hát, Tô Văn Văn ngồi bên cạnh một người đàn ông hai sáu hai bảy tuổi, vẻ mặt kinh hoàng, nhìn Tần Dương và Hà Thiên Phong đi vào, ánh mắt tức thì sáng lên, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng kinh ngạc.
- Văn Văn! Cậu không sao chứ?
Hà Thiên Phong kêu một tiếng, xông lên, Tần Dương đưa tay ngăn hắn lại.
Đã xác nhận Tô Văn Văn không có chuyện gì, vậy đương nhiên là không cần nóng nảy.
Đối phương hiển nhiên cũng không có làm gì đối với Tô Văn Văn, hoặc là nói đối phương có thái độ mèo vờn chuột, căn bản là không cuống cuồng, là chờ nhóm người mình tới đây.
Không giải quyết đám người trong phòng này, thì sẽ không mang người đi được, xông lên cũng vô ích.
Cùng lúc đó, người đàn ông cũng đưa tay bắt lấy cổ tay Tô Văn Văn đang đứng lên, lạnh lùng nói:
- Tiểu mỹ nữ, ngồi xuống đã, tôi còn phải xem xem bọn nó có bản lĩnh mang cô rời khỏi đây hay không đã.
Văn Văn bị kéo lại ngồi xuống lần nữa, cắn môi, vẻ mặt khẩn trương.
Người đàn ông kia buông lỏng cổ tay Tô Văn Văn, bưng ly rượu trước mặt lên, ánh mắt chuyển qua trên người Tần Dương và Hà Thiên Phong, sau đó dừng lại trên mặt Tần Dương, bởi vì nét mặt Hà Thiên Phong kích động thấp thỏm và nét mặt Tần Dương ổn định tạo thành sự khác biệt rõ ràng.
Hiển nhiên, Tần Dương mới là nhân tố chủ lực.
- Vốn cho là bọn mày sẽ báo cảnh sát, ngược lại là có chút ngoài dự tính của tao. Nói đi, bọn mày chuẩn bị mang cô ấy từ chỗ tao đi, cô ấy đã đánh anh em tao, đây cũng giống như đánh vào mặt tao, nếu như bọn mày không có một chút bản lĩnh, vậy tối hôm nay cô ấy phải thuộc về tao...
Trên mặt người đàn ông kia hiện ra nụ cười âm lạnh:
- Tao đây cũng không quan trọng trinh tiết, không ngại cô ta bạn gái của người khác, như vậy sẽ càng làm cho tao có cảm giác hơn.
Tần Dương bỗng nhiên cười nói:
- Mang cô ấy đi như thế nào, vậy phải xem mày định chuẩn bị giải quyết chuyện này thế nào rồi. Mày chọn văn hay võ?
Người thanh niên trẻ tỏ vẻ hứng thú, nhấp một hớp rượu:
- Văn thì sao mà võ thì sao?
Tần Dương cười cười nói:
- Nếu so văn, thì tao mời mày 1 ly, mày uống một ly rồi mọi người vui vẻ giải tán. Còn nếu dùng võ, thì tao cứ mang cô ấy đi, để xem thằng nào chặn được tao...