Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 442 - Chương 452: Không Phải Là Tao Chưa Từng Đánh Nhau

Chương 452: Không phải là tao chưa từng đánh nhau
 

- Á à, tự tin nhở. Mày đang khiêu chiến à?

Người nam thanh niên vừa rồi còn chưa nói chuyện thì một kẻ đầu đinh, ria mép khoảng hơn 36 tuổi đã cười đáp, chẳng qua trong đôi mắt của hắn hiện lên nét trêu tức

- Mày cảm thấy mày rất biết đánh nhau à?

Ánh mắt của Tần Dương quét qua hắn rồi coi như không nhìn thấy, hướng đến người nam thanh niên kia, cười cười:

- Mày nghĩ thế nào?

Người đàn ông đầu đinh sầm mặt, rõ ràng kẻ này không thèm để hắn vào mắt.

Mặc dù ánh mắt của Tần Dương không sai, người thanh niên kia đúng là có tiếng nói nhất, mấy người mình cũng phải ngồi cười nịnh nọt ở bên cạn, thế nhưng bản thân mình cũng không phải là kẻ ăn chay.

Người thanh niên híp mắt:

- Có phải mày nghĩ mọi chuyện quá đơn giản hay không?

Tần Dương cười cười:

- Mọi việc vốn dĩ đâu có phức tạp. Phụ nữ cãi nhau vốn là chuyện nhỏ, mấy người đàn ông ra mặt giúp đỡ rồi đánh nhau thì hơi quá. Còn bây giờ, hoặc là hòa giải, hoặc là đánh, chẳng phải rất đơn giản ư?

Trong mắt của người thanh niên lộ ra mấy phần hiếu kỳ:

- Cách nói này của mày khiến mọi việc quả thật không phức tạp. Nhưng mà mày cứ tự tin để đi ra ngoài ư? Ở đây chúng tao có không ít người đâu. Hơn nữa, chỉ cần anh ta nói một câu thì hai chục người bên ngoài cũng sẽ hành đồng.

Sắc mặt của Tần Dương mỉm cười đạm mạc:

- Có đi ra được hay không là chuyện của tao. Còn việc của mày là đưa ra lựa chọn!

Ánh mắt của người thanh niên này nhìn thẳng vào Tần Dương. Tất nhiên hắn không hề e ngại Tần Dương, chỉ là hiếu kỳ làm sao mà một người thanh niên hơn hai mươi tuổi lại tự tin nói với mình những lời như thế?

Người đàn ông đầu đinh bên cạnh cũng đặt mạnh ly rượu của mình xuống bàn, trầm giọng nói:

- Vương thiếu gia, thằng ranh này quá kiêu ngạo, không thèm đặt chúng tôi vào trong mắt. Hãy để tôi thử xem thực lực có hắn có mạnh như mồm mép hay không?

Thanh niên được gọi là Vương thiếu gia nhẹ nhàng cười, nhìn qua người đàn ông đầu đinh rồi nghía lại Tần Dương:

- Nếu như chỉ uống một chén rượu mà đã cho mày đem người đi thì mặt mũi của tao mất sạch. Nếu mày đã đề ra thì hãy chọn đấu võ đi. Chỉ cần mày có thể an toàn đi ra ngoài thì có thể mang người đi, chuyện hôm nay cũng bỏ qua, tao với mày kết bạn. Thấy thế nào?

Tần Dương cười cười nói:

- Được, thế thì thử xem. Thế nhưng tình cảm bạn bè không hình thành theo cách này.

Thanh niên họ Vương sáng mắt lên, vỗ tay một cái:

- Câu này tao thích. Nhưng mày cứ đi ra ngoài trước đi rồi nói!

Tần Dương cười cười, ngón tay chỉ Hà Thiên Phong và cô gái xinh đẹp ở sau lưng mình:

- Việc này không liên quan đến họ. Tôi sẽ thực hiện một mình.

Thanh niên họ Vương đồng ý một cách thoải mái:

- Tất nhiên, tao cũng là người hiểu đạo lý.

Hiểu đạo lý?

Sao tao thấy không giống lắm nhỉ?

Người đàn ông đầu đinh khoát tay, mấy người bên cạnh lập tức đứng dậy, dùng ánh mắt hung ác nhìn Tần Dương. Rõ ràng những kẻ này đều là thủ hạ của người đàn ông đầu đinh.

Sắc mặt của Tần Dương bình tĩnh, nhìn về phía đám người Hà Thiên Phong, khoát tay nói:

- Lão nhị, hai người các cậu lùi ra xa một chút.

Hà Thiên Phong ừ một tiếng, hắn biết rõ khả năng đánh nhau của Tần Dương, một người có thể hạ gục cả một đống người, hơn nữa còn là người tu hành thì chắc chắn không có khó khăn gì. Hắn không nhiều lời mà kéo cô gái xinh đẹp kia lùi ra phía sau.

Cô gái xinh đẹp kia nhìn Tần Dương với ánh mắt lo lắng, thấp giọng hỏi:

- Có ổn không thế? Cậu ấy chỉ có một người, anh không định giúp đỡ à?

Hà Thiên Phong cười khổ:

- Nếu tôi có khả năng giúp đỡ hắn thì tôi sẽ không ngần ngại lao lên. Nhưng thực tế nếu tôi lên thì chỉ làm cậu ấy vướng tay vướng chân thôi.

Đáp lại sự nghi ngờ của cô gái xinh đẹp, Hà Thiên Phong cười khổ, tạm thời không tìm ra được cách nào để giải thích, đành nói ngắn gọn:

- Cô cứ chờ mà xem.

Tần Dương thấy hai người họ đã đi ra xa thì quay đầu cười với thanh niên họ Vương rồi đi về hướng Tô Văn Văn đang ngồi trên ghế sofa.

Người đàn ông đầu đinh trừng mắt, thấp giọng quát:

- Lên!

Mấy người thủ hạ cùng vọt về phía Tần Dương, hắn dựng bước, tiện tay phản kích. Chỉ dùng có hai đấm ba đá mà đã đánh ngã được cả đám. Riêng với tên cuối cùng, Tần Dương tặng hắn một cú đá xoay người làm kẻ này bay xa đến hơn một mét.

Những cô gái trong phòng hét toáng cả lên, ánh mắt chấn động nhìn vào Tần Dương.

Cô gái xinh đẹp bên cạnh Hà Thiên Phong mở to hai mắt, tay che chiếc miệng đang mở to, ánh mắt không thể tin được nhìn Tần Dương.

Quá khủng! Từ nãy đến giờ mới trôi qua mấy giây chứ?

Mấy tên lưu manh hung hãn bị đánh gục dễ dàng như thế?

Bất cứ ai chỉ cần trúng một cú đấm hay đá của Tần Dương đều không thể đứng lên, hiển nhiên Tần Dương không chỉ có sức mạnh kinh khủng mà khả năng đánh cho người khác đo đất không dậy được cũng rất cao siêu.

- Trời ạ! Sao anh ta lại lợi hại như thế?

Ánh mắt của Hà Thiên Phong hứng phấn, nói với giọng tự hào:

- Bây giờ thì cô hiểu rõ tại sao tôi lại nói rằng tôi có lên cũng chỉ làm vướng chân hay chưa?

Cô gái xinh đẹp không nói gì.

Đã hiểu. Với một màn vừa rồi thì quả thật nếu Hà Thiên Phong xông lên sẽ gây vướng chân vướng tay cho Tần Dương, không những không hỗ trợ được mà còn gây ra trở ngại.

Ánh mắt của Tần Dương nhìn mấy người đàn ông trên mặt đất rồi chuyển ánh mắt vào người thanh niên họ Vương, chậm rãi đi về phía trước.

Trong mắt của người thanh niên họ Vương cũng thể hiện sự giật mình, rõ ràng thân thủ của Tần Dương khiến hắn kinh hãi. Thế nhưng trên mặt hắn lại không có sự sợ hãi mà là sự hưng phấn và tán thưởng.

- Quả là người có thân thủ lợi hại, khó trách lại có sự tự tin như thế.

Khen Tần Dương một câu xong, hắn quay sang nói với người đàn ông đầu đinh:

- Đào Vũ, người của anh hơi yếu nhỉ?

Người đàn ông đầu đinh gọi là Đào Vũ đứng phắt dậy, hung ác nhìn Tần Dương, cắn răng nói:

- Đây mới chỉ là món khai vị, nếu muốn ra ngoài còn xa lắm.

Đào Vũ nói xong câu này thì quay người đi ra khỏi gian phòng, hiển nhiên là sắp xếp thêm người để đối phó với Tần Dương.

Tần Dương mặc kệ hắn, đi đến trước mặt Tô Văn Văn, nói:

- Tô Văn Văn, chúng ta đi thôi..

Tô Văn Văn vui mừng đứng lên, thấp giọng nói:

- Cảm ơn cậu.

Tần Dương cười nói:

- Không cần khách khí, đây chỉ là việc nhỏ.

Tô Văn Văn bước nhanh đến chỗ Hà Thiên Phong, hắn kéo tay cô, thấp giọng hỏi:

- Bọn hắn có làm gì em không?

Tô Văn Văn lắc đầu:

- Không, bọn họ kéo em vào rồi để em ngồi lên ghế, nói là sẽ chờ các anh đến.

Hà Thiên Phong thở dài một hơi:

- Không có việc gì thì tốt.

Tần Dương cười với thanh niên họ Vương:

- Thế nhé, chúng tao đi đây, hẹn sau gặp lại.

Thanh niên họ Vương mỉm cười:

- Mày sỉ nhục Đào Vũ như thế thì chắc hẳn bên ngoài có không ít kẻ lưu manh đang chờ mày. Đi ra ngoài không dễ thế đâu.

Tần Dương cười cười:

- Chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Không phải là tao chưa từng đánh nhau, tao cũng không ngại đánh thêm một trận nữa.
Bình Luận (0)
Comment