Chương 453: Kết bạn không phải bằng cách này
Tần Dương không biết thân phận của mấy người này nhưng cũng có thể đoán ra.
Người đàn ông đầu đinh có thể kêu bè gọi hội ở quán bar này chứng tỏ hắn là ông chủ ở đây hoặc ít ra cũng có quan hệ rất tốt với ông chủ.
Thanh niên kia có thể được Đào Vũ gọi là Vương thiếu gia, được một đại ca có vài chục thủ hạ gọi là thiếu gia thì chắc chắn là con nhà giàu hoặc con ông cháu cha. Mà khả năng là con ông cháu cha cao hơn.
Tần Dương cũng không hỏi vì hắn quá lười.
Tất nhiên hắn không muốn kết bạn với đối phương, cũng không muốn giữ liên lạc gì với kẻ này. Dù sao hôm nay chỉ cần mang Tô Văn Văn an toàn rời khỏi thì coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Thanh niên họ Vương đứng lên, mỉm cười nói:
- Quả thật mày có vốn liếng để kiêu ngạo nhưng thủ hạ của Đào Vũ cũng có cao thủ, cần cẩn thận.
Hắn nói xong thì đi ra khỏi cửa phòng, hiển nhiên không muốn bỏ lỡ trò hay này.
Tần Dương cười cười, quay sang nói với đám người Hà Thiên Phong:
- Chúng ta đi thôi.
Tần Dương mở cửa phòng ra, bước ra ngoài thì dừng lại.
Ở hành lang trước cửa có không ít người đang đứng, mỗi kẻ đều mang vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Tần Dương, trong tay cầm côn sắt hoặc gậy bóng chày, không hề thấy những hung khí như dao găm hay dao thái.
Đào Vũ đứng ở đằng trước, lạnh lùng nói:
- Thằng nhóc, muốn ra ngoài thì phải đánh nhau.
Tàn Dương cười cười:
- Chờ chút, tao qua đánh ngay.
Hà Thiên Phong nhìn thấy trận thế này cũng hơi hãi, hai cô gái đứng bên cạnh thì sắc mặt trắng bệch, các cô chưa từng gặp trận chiến như thế này.
- Lão đại, có được không?
Tần Dương cười cười:
- Chút tài mọn mà thôi.
Hà Thiên Phong nghe Tần Dương nói thế thì thở phào, hai mắt sáng rực lên.
Hắn vẫn luôn hiếu kì không biết người tu hành lợi hại thế nào, giờ đã có cơ hội mở mang tầm mắt.
Đoạn đối thoại của Tần Dương và Hà Thiên Phong cũng rơi vào tai những kẻ đối diện, sắc mặt bọn họ trở nên khó coi.
Chút tài mọn?
Mày chỉ có một người mà dám nói lời này, đúng là quá kiêu ngạo!
Sắc mặt của Đào Vũ âm trầm, thằng này lại sỉ nhục mình tiếp?
- Lên!
Thủ hạ của Đào Vũ xông tới, Tần Dương nghiêng người tiến lên đón đỡ tựa như một con cá bơi người dòng.
Toàn bộ quá trình không có gì để kể bởi không có gì hồi hộp hay gay cấn. Bởi lẽ mặc dù đối phương đông người, lại còn có vũ khí nhưng lúc đấu với Tần Dương thì chẳng khác nào đám trẻ sơ sinh đi đánh người trưởng thành.
Khi đám người vây quanh Tần Dương ngã xuống thì sắc mặt của rất nhiều người thay đổi,
Hà Thiên Phong hớn hở, hưng phấn đến mức con mắt híp cả lại.
Quá lợi hại!
Không hổ là người tu hành!
Một người đánh mười, à không, hai mươi người mà nhẹ nhàng vô cùng.
Lão đại của mình quả là khủng khiếp. Bản thân mình quá may mắn nên mới có thể trở thành bạn cùng phòng và bạn tốt của người lợi hại như thế.
Vẻ kinh hoàng trên mặt của Tô Văn Văn và cô gái xinh đẹp cũng biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc và sùng bái. Nhìn hình ảnh hắn đi đến đâu là lưu manh ngã xuống đến đấy không khác gì thần hạ phàm.
Tô Văn Văn thấp giọng hô:
- Thật lợi hai.
Cô gái xinh đẹp che miệng, nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Rất đẹp trai.
Thời gian chưa đến một phút mà hành lang nhung nhúc người đã quang đãng hẳn. Bởi vì tất cả những kẻ đứng chắn trước mặt Tần Dương đều đã nằm xuống, ôm bụng ôm đầu lăn trên đất, miệng kêu thảm thiết.
Trước đó Tần Dương đã từng đánh một trận quần chiến như thế này ở ngoài quán bar Mộng Điệp. Đám người kia thậm chí còn mang theo hung khí là dao thái mà vẫn dễ dàng bị hạ gục. Bây giờ thực lực của Tần Dương đã tăng vọt, bước vào cảnh giới tiểu thành, đánh đám người này dễ như bỡn.
Sắc mặt của Đào Vũ trở nên khó coi, khả năng đánh nhau của Tần Dương vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Hắn không hiểu nổi làm sao một người có thể lợi hại như thế.
Tất cả những đối thủ của hắn đều bị một cái vung tay hạ gục, không ai chống được đến chiêu thứ hai. Cứ như Tần Dương tính được rõ rằng dùng bao nhiêu sức sẽ đủ để đánh ngã họ, không làm trọng thương nhưng mất sức chiến đấu.
Tần Dương buông cái chân mà tay mình đang nắm lấy, làm kẻ đó mềm nhũn ôm bụng ngã xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Đào Vũ.
- Chỉ có mấy thằng này e là không đủ đâu.
Đào Vũ cắn môi, nghiêng người sang một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hừ lạnh:
- Chu Kiến, anh lên đi.
Người đàn ông trung niên này ừ một tiếng rồi tiến lên hai bước, hơi nghiêng người tạo thành một chiêu chuẩn bị, nhìn chằm chằm vào Tần Dương.
Con mắt của Tần Dương híp lại, dù đối phương chỉ sử dụng chiêu thức chuẩn bị, chưa hề tiến công nhưng Tần Dương có thể cảm nhận được một loại khí thế quen thuộc từ trên người hắn.
Người tu hành!
Kẻ này là một người tu hành.
Tần Dương nhẹ nhàng bước về phía đối phương. Khó trách Đào Vũ lại tự tin với chiến lực của thủ hạ đến thế, hoá ra nơi này có một người tu hành.
Khi Tần Dương đi tới gần người đàn ông trung niên, kẻ này lập tức hét to, tung một cú đấm vào trước ngực của Tần Dương, một chiêu này không có gì hoa mỹ cả.
Tần Dương chợt xoè bàn tay ra, bắt lấy nắm đấm của kẻ này.
Một cú đấm hung ác với lực cực mạnh nhưng lại bị Tần Dương chụp lấy, năm ngón tay giữ chặt nắm đấm của kẻ địch, sức mạnh khủng khiếp kia lại giống như trâu đất xuống biển, không tạo ra nổi sóng gió gì.
Người đàn ông trung niên biến sắc. Một cú đấm vừa rồi của hắn tưởng như đơn giản nhưng thực ra vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa hung ác, công thêm lực lượng cực mạnh, người bình thường không thể nào chống lại được, thế nhưng Tần Dương không những cản được mà còn không hề bị ảnh hưởng bởi lực lượng của mình.
Người đàn ông trung niên biết rõ rằng mình gặp phải cao thủ trong hàng ngũ người tu hành. Người thanh niên trước mặt dù trẻ tuổi nhưng lại có thực lực hơn mình nhiều lắm.
Hai người hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp!
Năm ngón tay của Tần Dương dần xiết lại rồi kéo xuống phía dưới. Người đàn ông trung niên lập tức bị đè xuống.
Người này cắn răng, tung một pha quét chân, vừa vặn đụng vào bàn chân của Tần Dương vừa nâng lên. Hắn cảm thấy như đá phải cọc xi măng, chân như muốn gãy.
Mắt thấy bản thân mình sắp phải quỳ xuống, người đàn ông trung niên đổ mồ hôi đầy trán, thấp giọng hô:
- Tôi không phải là đối thủ của cậu. Tôi nhận thua.
Tần Dương dừng tay rồi buông ra.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy có dấu ngón tay hằn trên nắm đấm của mình thì hoảng sợ, vội vàng ôm quyền với Tần Dương rồi lui trở về.
- Ông chủ, tôi không phải là đối thủ của hắn.
Đào Vũ kinh sợ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên:
- Anh không phải là người tu hành sao, sao lại thua một thằng ranh còn chưa mọc lông?
Người đàn ông trung niên ngượng ngùng nói:
- Hắn cũng là người tu hành nhưng lợi hại hơn tôi, lợi hại hơn rất nhiều.
Đào Vũ nghe thế thì cả kinh, ánh mắt trở nên phức tạp.
Người tu hành!
Hắn hiểu rõ sức chiến đấu của thủ hạ của mình. Thế nhưng đối phương mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã có thực lực như thế thì chắc chắn hậu trường của hắn rất lớn.
Có lẽ có sư phụ tốt, có gia tộc tốt, có môn phái tốt.
Lời nói của mình lúc nãy quá kiêu ngạo, hôm nay đá trúng phải tấm sắt rồi.
So sánh với sắc mặt xấu hổ khó xử của Đào Vũ, thanh niên họ Vương không thấy khó xử thế nào mà hưng phấn vỗ tay:
- Hoá ra cậu là người tu hành, hèn chi mới từng này tuổi mà đã có thực lực như thế. Quả là thiếu niên anh tài. Tôi tên là Vương Phàm. Nếu có dịp tôi muốn mời cậu vài chén, kết giao bạn bè được chứ?
Tần Dương mỉm cười, lắc đầu từ chối nhã nhặn:
- Nếu như không còn ai muốn đánh nữa thì chúng tôi đi trước. Tôi cũng đã nói rồi, kết bạn không phải bằng cách này.