Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 444 - Chương 454: Tiểu Ca Ca, Làm Quen Chút Đi

Chương 454: Tiểu ca ca, làm quen chút đi
 

Đối mặt với sự cự tuyệt của Tần Dương, trên mặt Vương Phàm vẫn không tức giận, cười khanh khách làm tư thế mời.

- Cậu thắng rồi, dĩ nhiên có thể đi bất cứ lúc nào, có điều phải để lại tên.

Thần thái Tần Dương bình tĩnh trả lời:

- Tần Dương, khoa tiếng Anh năm thứ nhất lớp hai, đại học Trung Hải, có việc gì cậu có thể đến tìm tôi.

- Đại học Trung Hải sao?

Vương Phàm mỉm cười nói:

- Tôi nhớ rồi.

Tần Dương xoay người vẫy vẫy tay với đám người Hà Thiên Phong:

- Lão nhị, chúng ta đi thôi!

Đám người Hà Thiên Phong băng qua một đám người ngã đầy đất, bước nhanh đến bên cạnh Tần Dương, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Vương Phàm mở miệng:

- Chờ chút.

Tần Dương dừng bước lại, quay đầu nhìn Vương Phàm, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn.

Vương Phàm cười cười, chỉ tay vào đám người nằm trên đất, cười nói:

- Nếu bây giờ tôi báo cảnh sát, gọi cảnh sát đến đây, cậu ứng phó thế nào?

Tần Dương cười cười, thần thái không chút hốt hoảng:

- Thứ nhất, bọn họ tay cầm gậy gộc vây đánh tôi, tôi chẳng qua là tự vệ chính đáng. Thứ hai, cậu có thể thử xem.

Ánh mắt Vương Phàm hơi híp một chút, nụ cười trên mặt càng sâu thêm hai phần, khoát tay một cái:

- Chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Tần Dương cười haha một tiếng, không nói nhiều, thẳng bước đi ra bên ngoài.

Đám người Hà Thiên Phong bước nhanh theo sau Tần Dương, ra khỏi quán bar.

Tuy chỗ này xảy ra đánh nhau, nhưng vì lối đi phòng bao bên trong, ngoài khách khứa mấy phòng bao khác ra, người ngoài đều bị ngăn lại, không ai phát hiện ở đây xảy ra một trận chiến kịch liệt như vậy.

Đào Vũ nhìn bóng lưng Tần Dương, ánh mắt có mấy phần không cam lòng.

- Cậu Vương, cứ để bọn họ đi sao?

Vương Phàm quay đầu lại, liếc Đào Vũ một cái:

- Nếu không thì sao, mày có thể giữ hắn lại sao?

Đào Vũ bị Vương Phàm nói như vậy, sắc mặt nhất thời có mấy phần lúng túng:

- Dù gì hắn chỉ có một mình...

Vương Phàm cười cười:

- Người ta dám đến một mình, ngay cả báo cảnh sát cũng không có, đương nhiên là có đầy đủ sức mạnh. Mày không nghe nói sao, cuối cùng người ta nói mày có thể thử xem. Đây chứng tỏ người ta căn bản không sợ, một người tu hành trẻ tuổi như vậy, thực lực mạnh như vậy, sau lưng nếu nói không có chống lưng, mày tin không?

- Vì chút chuyện nhỏ nhặt mà kinh động đến sư phụ và mọi người, trước không nói kết quả cuối cùng, cho dù thắng rồi cũng có lợi ích gì?

Tuy Đào Vũ có chút không cam lòng, nhưng cũng biết Vương Phàm nói thật, chỉ có thể cười theo nói:

- Vương thiếu gia nói rất có đạo lý.

Vương Phàm cảnh cáo nhìn Đào Vũ:

- Chuyện này cứ xem như vậy, mày không cần gây thêm chuyện nữa, tao rất có hứng thú với hắn.

Đào Vũ có chút do dự hỏi:

- Chẳng lẽ cậu Vương thực sự muốn kết bạn với hắn?

Vương Phàm mỉm cười nói:

- Có năng lực, có thể vì bạn ra mặt, cũng có tình có nghĩa, kết bạn với người như vậy, tóm lại không có chỗ nào xấu.

Trong lòng Đào Vũ có chút đố kỵ âm thầm, cười khổ nói:

- Tôi chỉ là càm thấy thái độ của hắn quá ngạo mạn, căn bản không xem cậu Vương ra gì…

Vương Phàm cười hehe nhìn Đào Vũ, ánh mắt như có thâm ý:

- Tao đi đây.

Đào Vũ sững sốt:

- Cậu Vương, hay là chúng ta đổi chỗ khác uống thêm chút nữa?

Vương Phàm cười nhạt nói:

- Không uống rượu nữa, chuyện mày nói tao sẽ suy nghĩ.

Mấy người Tần Dương rời quán bar, đám người Tô Văn Văn đều thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.

- Lão đại, cậu đúng là quá lợi hại! Lần này thật sự nhờ có cậu, nếu không hôm nay không biết làm thế nào.

Hà Thiên Phong mặt đầy cảm kích nói:

- Quả thật đối với trận chiến tối nay, đừng nói là một sinh viên, cho dù người lớn nhiều lắm cũng là bó tay, nhưng Tần Dương lại nhẹ nhàng đưa người ra ngoài, còn đánh người nằm đầy đất!

Tô Văn Văn cũng thành thật cảm ơn:

- Tần Dương, tối nay cảm ơn cậu. Nếu không phải cậu, còn không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Tần Dương cười cười nói:

- Không cần khách khí, chuyện nhỏ thôi mà, hộp đêm nhiều người lắm việc, sau này chú ý một chút, mấy cô gái vẫn nên ít đi.

Tô Văn Văn ừ một tiếng, ôn thuận trả lời:

- Tôi sẽ nghe lời chỉ dạy.

Nữ sinh xinh đẹp trước đó một mực đi theo Tần Dương tiến đến, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái, đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình ra:

- Tôi tên Đỗ Kỳ, tiểu ca ca, làm quen chút đi!

Tần Dương bắt tay cười nói:

- Tần Dương.

Đỗ Kỳ lấy di động của mình ra, cười khanh khách nói:

- Tiểu ca ca, tôi có thể add friend với cậu không?

Đỗ Kỳ là bạn của Tô Văn Văn, Tần Dương cũng không tiện cự tuyệt, lấy điện thoại ra kết bạn.

Hà Thiên Phong thấy Đỗ Kỳ chủ động kết bạn với Tần Dương, cười nói:

- Đỗ Kỳ, cậu đừng có ý gì với lạo đại chúng tôi. Lão đại chúng tôi đã có người trong lòng rồi.

Đỗ Kỳ cười híp mắt Tần Dương:

- Tiểu ca ca có bạn gái rồi?

Tần Dương cười nói:

- Vẫn chưa có, có điều đang theo đuổi.

Tần Dương hơi dừng lại một chút, xoay người nói:

- Cũng không sớm nữa, về thôi. Các cô đi gì đến?

Đỗ Kỳ cười híp mắt nói:

- Ba chúng tôi ở học viện hàng không Trung Hải, cách đây không xa. Tiểu ca ca có thể tiện đường tiễn chúng tôi không?

Tần Dương cười nói:

- Được, vậy bốn người các cậu ở ghế sau ngồi chật một chút.

Tần Dương lái xe đến trước học viện hàng không Trung Hải, thả Đỗ Kỳ cùng ba cô gái kia ở trước cửa ký túc xá nữ sinh, sau đó mới quay đầu đi đến đại học Trung Hải.

- Lão đại, kẻ hỏi tên của cậu, liệu có tiếp tục tìm cậu gây sự không?

Tần Dương cười nói:

- Không sao, tên đó là người có nhãn lực. Cậu không thấy từ lúc hắn vào cửa nói hai câu khó nghe, sau lưng Đào Vũ kia đang nghiêm mặt sao. Lòng dạ tên đó rất khó lường, loại người này trước giờ làm việc sẽ để lại đường sống, không giống với mấy kẻ lăn lộn ngoài xã hội hay người ngu ngốc, đầu óc nóng lên là làm ẩu, không quan tâm đến hậu quả gì.

Tô Văn Văn xen vào nói:

- Đào Vũ đó là ông chủ quán bar Phi Long, hình như còn kinh doanh cái khác, làm ăn không nhỏ. Vương Phàm kia không biết có lai lịch gì, nhưng chắc là một con ông cháu cha. Đào Vũ tìm hắn là muốn để hắn kí cái gì đó.

Hà Thiên Phong phong tò mò hỏi:

- Cậu nghe được ở bên trong?

- Ừ.

Tô Văn Văn trả lời:

- Người phụ nữ xung đột với chúng tôi là người phụ nữ Vương Phàm đưa đến. Có điều tôi thấy quan hệ bọn họ hình như cũng không ra sao, Vương Phàm đó chẳng để ý cô ta chút nào.

Tần Dương cười cười nói:

- Đệ tử đời sau giống như bọn họ, có tiền có thế, bên cạnh trước giờ không thiếu phụ nữ. Phụ nữ bình thường, dù là người xinh đẹp, trong mắt bọn họ chẳng qua là cùng họ lên giường, là đồ chơi vui đùa cùng họ mà thôi, làm gì được bọn họ xem trọng.

Tô Văn Văn nhìn Tần Dương:

- Cậu cũng rất có bản lĩnh, nhưng cậu không giống với bọn họ!

Hà Thiên Phong cười hehe nói:

- Lão đại gọi là khiêm tốn.

Hà Thiên Phong hơi dừng lại một chút, bỗng nhiên cười nói:

- Lão đại, cô bạn Đỗ Kỳ của Văn Văn tuyệt đối nhìn trúng cậu, chỉ thiếu chút nữa là nói “tiểu ca ca, cho tôi làm bạn gái cậu nhé” thôi, haha…

Tô Văn Văn cũng hé miệng cười nói:

- Đỗ Kỳ là người đẹp nổi tiếng trong học viện hàng không. Bình thường rất nhiều người theo đuổi nhưng cô ấy đều rất cao ngạo. Hôm nay cô ấy và bình thường hoàn toàn là hai người khác nhau, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy sùng bái...

Tần Dương cười cười, cũng để chuyện này trong lòng:

- Trước đó chưa gặp, cảm thấy kích thích, nhất thời mới mẻ thôi.

Hà Thiên Phong thở dài:

- Cao thủ sát gái, khác với mọi người, tôi phục cậu rồi!
Bình Luận (0)
Comment