Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 445 - Chương 455: Một Fan Girl?

Chương 455: Một fan girl?
 

Tần Dương đưa Hà Thiên Phong và Tô Văn Văn về trường học, mới trở lại nhà mình.

- Trễ như vậy, đi đâu thế?

Dì út La Thi Nhã mặc quần áo ngủ ngồi ở trên ghế, thấy Tần Dương trở về, đứng lên, trên mặt có vẻ rất lo lắng.

Tần Dương cười khổ:

- Dì út, muộn như vậy rồi, dì không đi ngủ, ở đây chờ con à?

La Thi Nhã liếc Tần Dương một cái:

- Con cũng đi ngủ rồi, mà lại vội vã ra ngoài, nhất định là có chuyện gì gấp, nghĩ tới chuyện trước đó con nói cho dì, trong lòng dì có thể không lo lắng được sao?

Tần Dương đi tới, ngồi đối diện La Thi Nhã:

- Sao dì không gọi điện thẳng cho con mà hỏi chứ?

La Thi Nhã lắc đầu nói:

- Dì hỏi làm gì, lại không giúp được gì, có lẽ ngược lại còn làm cho con tăng thêm áp lực. Đàn ông các người làm việc, tóm lại đều có lý do của mình, phụ nữ có thể quản được sao?

Tần Dương sững sốt một chút, chợt cười nói:

- Cách làm này của dì út, quả thực không giống như tính cách ngày thường đấy. Sau này nếu ai cưới được dì, khẳng định rất thoải mái.

La Thi Nhã cười híp mắt nói:

- Đầu tiên, phải có một người đàn ông như vậy xứng đáng cho dì bằng lòng cho đi đã mới được, nếu không, với năng lực dì, dì cần gì phải phải để bản thân chịu ấm ức?

Tần Dương cười nói:

- Tóm lại cũng sẽ gặp người thích hợp thôi.

La Thi Nhã thản nhiên:

- Cũng có thể cả đời cũng không gặp được.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Dì út người cũng 28 tuổi rồi, chẳng lẽ không nôn nóng chút nào sao, chẳng lẽ chuẩn bị sống cả đời à như vậy?

- Sao dì phải vội? Dì có sự nghiệp của mình để bận rộn, nếu như gặp được người đàn ông dì thích, vậy đương nhiên là tốt, nhưng nếu không gặp được, chẳng lẽ dì phải để bản thân chịu ấm ức, lấy đại một người nào đó hay sao?

Tần Dương suy nghĩ một chút rồi thấy cũng phải. La Thi Nhã có năng lực dũng mãnh, tính cách dũng mãnh, con mắt siêu cao này, muốn gặp được một người có thể làm cho cô ấy thật sự bằng lòng cho đi tất cả, sợ rằng đúng là hơi khó khăn.

Nếu như không yêu, làm sao có thể bằng lòng cho đi chứ ?

La Thi Nhã rất yêu mến hắn, muốn gì được đó, là bởi vì đó sự yêu mến giữa người thân với nhau, là yêu mến giữa bề trên đối với vãn bối, là yêu mến của chị đối với em trai, là yêu mến của mẹ đối với con trai. Thử là người khác xem?

Sợ rằng cũng chỉ có Tần Dương mới có thể thấy được một mặt khác biệt này của La Thi Nhã. La Thi Nhã ở bên ngoài, là một giám đốc La sấm rền gió cuốn, sức ảnh hưởng khổng lồ đến để cho người khác trong lòng phải run sợ!

La Thi Nhã cười quay đề tài trở lại:

- Con còn chưa nói con đi làm cái gì đấy.

Tần Dương cười khổ nói:

- Bạn gái của bạn cùng phòng với con đi ra ngoài chơi cùng với vài người bạn, xảy ra mâu thuẫn với người ta bị giữ lại, nên con đi cứu người.

La Thi Nhã ồ một tiếng:

- Cứu được chưa?

Tần Dương gật đầu:

- Rồi, đánh một trận, cứu được rồi.

Ánh mắt La Thi Nhã quét qua trên người Tần Dương, thấy hắn ngay cả quần áo cũng không có tổn hại gì, thì cũng không hỏi nhiều:

- Vậy nghỉ ngơi sớm đi.

Tần Dương quan tâm nói:

- Vâng, dì út người cũng đi ngủ sớm đi, ngủ không đủ là khắc tinh của xinh đẹp đó. Sau này nếu như còn có chuyện như vậy, dì cũng đừng chờ con nữa, yên tâm đi ngủ... Ừm, được rồi, con sẽ nói trước với dì một tiếng.

Nhìn ánh mắt nhìn không nháy mắt của La Thi Nhã như vậy, Tần Dương lại chèn thêm ý sau.

- Ừ, đây là con nói đấy nhé, có chuyện gì cũng phải nói cho dì út một tiếng.

La Thi Nhã thản nhiên cười một tiếng:

- Bất kể là có giúp được gì hay không, cũng bất kể là có nguy hiểm hay không, dì sẽ không cản trở quyết định của con. Đàn ông thì nên có trọng trách của đàn ông, có một số việc cho dù nguy hiểm cũng phải đi làm, dì cũng không sẽ nói cho mẹ con, để cho bà ấy khi không lại thêm lo lắng, nhưng con phải để cho dì biết, ít nhất trong lòng dì còn nắm được con đang làm gì.

Tần Dương ngẩn người, trong lòng dâng lên mấy phần ấm áp:

- Cám ơn dì út.

La Thi Nhã đứng lên, chìa tay xoa xoa đầu của Tần Dương:

- Ai bảo con đây là thằng bé do tay một dì chăm sóc chứ?

Tần Dương nét mặt không biết làm sao. Thằng bé?

Được rồi, dì vui là được.

..

Ngày thứ hai, lịch trình của Tần Dương kín mít, buổi sáng đi công ty, xế chiều đi chữa bệnh giúp người, sau đó dẫn theo dì út viếng thăm Lôi gia.

La Thi Nhã mặc dù trẻ tuổi, nhưng là người tiếp xúc và tham gia nhiều sự kiện lớn, thay mặt bề trên của Tần Dương, nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình ở Lôi gia.

Hai người Lô Quân Di và La Thi Nhã vô cùng hợp nhau, đây là nhờ vào các cô trước đã gặp gỡ nhiều lần.

Duy nhất khiến cho Tần Dương có chút lúng túng là cách xưng hô.

Lô Quân Di là chị nuôi của Tần Dương, đã ba mươi sáu tuổi, còn La Thi Nhã lại là dì út của Tần Dương, mới hai mươi tám tuổi, cuối cùng vẫn là người nào gọi theo người ấy mới giải quyết cái vấn đề này được, cũng tránh mất tự nhiên.

Lôi gia biết được La Thi Nhã chuyển mặt trận qua Trung Hải, thái độ cũng vô cùng hoan nghênh, chủ động tỏ thái độ hy vọng sau này mọi người phải hợp tác nhiều hơn với nhau, không hề có ý nghĩ bởi vì La Thi Nhã trẻ tuổi mà xem thường cô. Trong khoảng thời gian trước khi Lô Quân Di và La Thi Nhã trò chuyện, Lôi gia đã tìm hiểu con đường chiến tích đưa công ty của La Thi Nhã vùng lên, nhìn “shark” La Thi Nhã này bằng một ánh mắt khác.

Một ngày không xa, La Thi Nhã nhất định có thể trở thành một thế lực trong giới đầu tư ở Trung Hải, giống vậy, cô ấy cũng sẽ trở thành ác mộng của rất nhiều người, bởi vì bọn họ cũng sẽ trở thành hài cốt mà La Thi Nhã giẫm ở dưới chân để vùng lên.

Chủ nhân Lôi gia vô cùng tán dương La Thi Nhã, thương trường như chiến trường, vốn dĩ là một chết một sống, mỗi bên dựa vào bản lĩnh, thắng lợi, sống sót, chính là quy tắc duy nhất.

Ngày tiếp theo, Tần Dương có thời gian nhàn rỗi hơn một chút, bèn đến trường đi học.

Hàn Thanh Thanh ngồi ở bên người hắn, tò mò hỏi:

- Khuya hôm trước Tô Văn Văn xảy ra chuyện à?

Tần Dương ừ một tiếng, cười nói:

- Chuyện nhỏ thôi. Hà Thiên Phong nói à?

Hàn Thanh Thanh hé miệng cười nói:

- Ừ, cả lớp đều biết, nói một mình cậu đánh một đám người, uy phong lẫm liệt!

Tần Dương cười khổ, nét mặt có chút không biết làm sao:

- Tên này...

Hàn Thanh Thanh nháy nháy mắt nói:

- Nghe nói cậu còn thu hoạch một cô em học viện hàng không, một fan girl đúng chuẩn nữ tiếp viên hàng không?

Sắc mặt Tần Dương tức khắc có vài phần mất tự nhiên:

- Đừng nghe hắn nói càn, đó là bạn của Tô Văn Văn.

Hàn Thanh Thanh hé miệng cười nói:

- Người ta còn chủ động xin số liên lạc cậu đó, còn hỏi cậu đã có bạn gái hay chưa, xem chừng nếu không phải cậu chạy nhanh, người ta chắc là thổ lộ luôn đó...

Tần Dương hận không khâu lại cái miệng rộng của Hà Thiên Phong được. Mẹ nó chứ, hắn đây là lấy oán báo ơn mà.

Mặc dù giữa Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cũng không phải quan hệ yêu đương, nhưng Tần Dương và Hàn Thanh Thanh nói chuyện, có gì đó làm không được như kiểu hùng hồn thẳng thắn, luôn có một chút cái gì đó là cảm giác chột dạ... Mẹ nó chứ, cảm giác này thật là kỳ lạ...

Tần Dương cười hì hì nói:

- Người ta không thổ lộ, có lẽ là thấy tôi đánh nhau rất giỏi nên kết bạn theo thói quen thôi.

Hàn Thanh Thanh hé miệng cười một tiếng, bỗng nhiên dùng một giọng trẻ con ngọt chết người nói:

- Tiểu ca ca yêu qua mạng đi, em nói giọng dễ thương nè...

Tần Dương mồm chữ O mắt chữ A, cái quỷ gì thế này?

Hàn Thanh Thanh nhìn diện mạo ngơ ngác của Tần Dương như vậy, không nhịn được đột nhiên bật cười, trong tíc tắc đó tựa như trăm hoa đua nở, rực rỡ không thể tả...
Bình Luận (0)
Comment