Chương 456: Gặp được điều tốt đẹp
Trước mặt Tần Dương là một Hàn Thanh Thanh tươi cười vui vẻ như vậy, theo bản năng, trong lòng hắn tựa như cũng trời quang mây đãng vậy.
Tính cách Hàn Thanh Thanh điềm đạm nho nhã, nụ cười cũng rất rạng rỡ, vô cùng có sức cảm hóa, thật sự vô cùng có tính chữa trị, cho dù tâm tình không vui, nhìn nụ cười ngọt ngào của cô ấy như vậy, cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Tần Dương trong nháy mắt hơi sững sờ, rồi lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:
- Sao cậu không làm nhà ngoại giao, đi làm người chủ trì đài truyền hình cũng được, nhất định cũng có thể thành công.
Hàn Thanh Thanh vẻ như suy nghĩ:
- Hình như cũng không tệ nhỉ?
Hơi dừng lại một chút, Hàn Thanh Thanh hỏi:
- Tôi nhạo báng cậu như vậy, cậu không giận chứ?
Tần Dương sờ mũi, không chút do dự lắc đầu:
- Sao tôi phải tức giận, đây không phải là cho thấy mối quan hệ của chúng ta rất tốt sao? Chỉ có giữa bạn tốt với nhau mới có thể tùy ý nhạo báng hoặc là giễu cợt mà, nếu như quan hệ chưa tới mức đó, ai lại làm như vậy?
Hàn Thanh Thanh mím môi một cái, khóe miệng hơi nhếch lên một độ cong cực nhỏ:
- Cậu không tức giận là được rồi.
Tần Dương cười híp mắt nhìn Hàn Thanh Thanh, trêu lại;
- Trông dáng vẻ giọng vặn hỏi đó của cậu, chẳng lẽ cậu đang ghen à?
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh lơ đi:
- Tôi ghen cái gì? Nếu như một fan girl mà có thể làm cậu đổ, vậy thì cậu không phải là Tần Dương rồi.
Tần Dương có chút kinh ngạc:
- Cậu coi trọng tôi như vậy sao, thật ra thì... Tôi cũng không tốt như cậu nghĩ đâu, đàn ông mà...
Hàn Thanh Thanh cười như không cười, nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Đàn ông mà, không được mấy người tốt, ý cậu là muốn nói câu này chứ gì?
Tần Dương ho khan hai tiếng:
- Cũng gần như vậy đó.
Hàn Thanh Thanh tán đồng gật đầu:
- Đúng, thế giới quá phức tạp, lòng người quá phức tạp, đàn ông tốt thật sự tất nhiên là có, nhưng có thể chịu được đủ loại cám dỗ, có thể chịu được năm tháng thời gian gột rửa mà tấm lòng không đổi lại được mấy người. Có một số việc không thể đi so đo, một khi so đo sẽ phát hiện, hình như là chưa được hoàn toàn hài lòng.
Tần Dương trợn to hai mắt, giật mình nhìn Hàn Thanh Thanh:
- Thế nào mà bỗng nhiên cậu nói chuyện như triết lý vậy, cậu như vậy làm tôi thấy rất không quen đó.
Trên mặt Hàn Thanh Thanh hiện ra nụ cười nhàn nhạt:
- Có thể là nhân tố hoàn cảnh gia đình của tôi, tôi so với bạn cùng lứa tuổi thì thành thục hơn một chút, suy tính có thể nhiều hơn một chút, lý trí một chút...
Tần Dương cười khổ nói:
- Cậu quan niệm như vậy, đã lý trí đến đáng sợ rồi đấy. Nếu theo như cậu nghĩ, đời người còn có gì tốt đẹp, bởi vì chung quy có thể cũng sẽ theo năm tháng mà thay đổi, có thể không còn là diện mạo mà cậu vốn mong muốn nữa, vậy cậu còn có dũng khí đón nhận sao?
Nét cười Hàn Thanh Thanh đậm hơn:
- Tại sao không có dũng khí đón nhận? Đã suy nghĩ bằng lý trí, đương nhiên biết cái gì đối với bản thân là tốt nhất, cho dù nó sẽ thay đổi, nhưng cũng phải chọn thứ tốt nhất từ trong đó chứ.
Tần Dương giơ hai tay lên:
- Được, được, được, tôi phục. Cậu à, không thể tươi sáng một chút, chính diện một chút, tích cực một chút sao? Nên nghĩ nhiều về những chuyện tốt đẹp...
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh sáng lên:
- Tôi biết. Tôi hiểu ý cậu nói, cuộc sống của chúng ta sẽ gặp rất nhiều điều tốt đẹp, chưa chắc những thứ này tốt đẹp này có thể thuộc về bản thân chúng ta, nhưng những thứ này tốt đẹp này sẽ tô điểm cho cuộc sống chúng ta, để cho cuộc đời chúng ta không hiu quạnh nữa, tràn đầy hy vọng và ánh mặt trời.
Tần Dương mắt ngây miệng đơ ra:
- Hàn Thanh Thanh, gần đây cậu bị quân sư nhập thân rồi sao?
Hàn Thanh Thanh hì hì cười một tiếng:
- Không, chỉ là gần đây đọc được quyển sách, vừa hay viết về gặp được điều tốt đẹp. Một người đàn ông gặp được một người phụ nữ, cả hai người đều có cảm giác hận rằng đã gặp nhau quá muộn màng, nhưng hai người lại bởi không thể đến với nhau vì điều kiện bên ngoài tác động. Cuộc gặp gỡ này, có lẽ là không được lành lặn, là tiếc nuối, nhưng bản thân nó cũng là một điều tốt đẹp.
Tần Dương tức khắc cúi đầu sát đất:
- Được rồi, tại hạ thua rồi!
Hai người nói vớ vẩn một trận, mặc dù chưa nói chuyện thực tế gì, nhưng lại có mấy phần bồng bềnh vui vẻ nhẹ nhàng ở trong đó, không có áp lực, thản nhiên tùy ý.
Lại hết một tiết, Tần Dương dọn sách của mình, cười nói:
- Cùng nhau ăn cơm đi, chúng ta đi ăn cơm tự chọn.
Hàn Thanh Thanh cũng không khách khí, sảng khoái gật đầu:
- Được, tôi muốn ăn lẩu tôm khô.
- Được, đi thôi!
Mấy người phòng 306 cộng thêm Hàn Thanh Thanh cùng đi ra khỏi phòng học, bước chân của Hà Thiên Phong chợt dừng lại, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía trước.
Tần Dương đang nói chuyện với Hàn Thanh Thanh, bỗng nhiên chú ý tới bước dừng lại của Hà Thiên Phong, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về người thanh niên mỉm cười phía trước, Tần Dương khẽ nhíu mày một cái.
Vương Phàm!
Thật đúng là tìm tới nơi rồi!
Chỉ có điều bên người hắn là dẫn theo một phụ nữ xinh đẹp, trên gương mặt hắn còn kèm theo nụ cười, nhìn qua hẳn không phải là tới gây phiền phức.
- Tần Dương, cậu đúng thật là người bận rộn. Hôm qua tới tìm cậu, vậy mà cậu không ở trường học, tôi hỏi bạn học của cậu, mới biết cậu ở ngoài còn lập nghiệp, vậy mà đã là một ông chủ lớn, thật đúng là khiến cho tôi giật mình đó.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, đối phương không biểu hiện ác ý gì, Tần Dương cũng nở nụ cười lại:
- Hôm qua cậu tới tìm tôi? Có chuyện gì không?
Vương Phàm cười nói:
- Không có gì, là muốn kết bạn thôi. Đêm hôm đó cậu nói có đạo lý, cho nên để tỏ rõ thành ý, tôi cũng chỉ có thể tự mình tới tìm cậu thôi.
Thần sắc Tần Dương bình tĩnh nói:
- Tại sao nhất định phải làm bạn? Chúng ta hình như cũng phải là người cùng một đường. Chuyện hôm trước đã kết thúc hôm trước rồi, hay là, cậu cảm thấy vẫn chưa thể kết thúc?
- Chuyện ngày hôm đó đã nói xong rồi thì khẳng định là xong rồi, Vương Phàm tôi há là cái loại bụng dạ tiểu nhân nói một đàng làm một nẻo? Con người tôi thích nhất là người có bản lãnh, thích kết bạn với người có bản lãnh. Mọi người ở bên ngoài, thêm người bạn tóm là thêm một con đường, phải không ?
Tần Dương cười cười:
- Có lẽ cậu nói đúng, nhưng tôi là một học sinh, cũng chưa từng nghĩ phải đi quá nhiều đường. Ý tốt này của cậu tôi chỉ có thể nhận trong lòng vậy.
Câu này của Tần Dương rõ ràng lộ ra ý từ chối, thần sắc trên mặt cô gái bên người Vương Phàm có hai phần kinh ngạc, hiển nhiên không hiểu một sinh viên đại học vì sao đủ đẳng cấp vậy, nói chuyện như vậy với Vương Phàm?
Là bởi vì con nghé mới sinh nên không sợ cọp sao?
Vương Phàm nhíu mày một cái, nhưng vẫn không nổi giận, trên mặt lộ ra chút thần sắc bất đắc dĩ.
- Được rồi, tôi bày tỏ thành ý muốn kết bạn của tôi rồi, có điều nếu Tần Dương cậu đã không muốn, vậy cũng không có cách nào khác. Dẫu sao cũng không có ai lại ép buộc người khác nhất định phải làm bạn của mình, đúng không?
Tần Dương cười cười, không tiếp lời.
Vương Phàm biểu hiện rất không câu nệ, trở tay ôm cái eo nhỏ nhắn mỹ nữ bên người, cái tay còn lại mò một tấm danh thiếp ra đưa cho Tần Dương:
- Vậy có cơ hội chúng ta gặp lại sau. Nếu như công ty cậu ở trong thành phố gặp phải phiền phức gì, có thể gọi điện cho tôi, chỉ cần không phải vấn đề quá lớn, tôi cũng có thể giúp một tay. Dĩ nhiên, nếu như là sản phẩm của cậu không bán đi được, vậy cũng không cần tìm tôi, dẫu sao tôi cũng là người nghèo rớt mồng tơi...