Chương 458: Nhưng mà tôi có súng nha
- Khoảng thời gian gần đây, mấy gia tộc kia không có phản ứng gì sao?
Tần Dương ngồi ở trước mặt Long Nguyệt, bưng tách trà trên bàn lên, uống một ngụm, ánh mắt có hơi tò mò.
Long Nguyệt mặc một bộ quần áo màu tím, lười biếng ngồi dựa vào trên ghế dựa, cũng đang cầm một tách trà, khẽ nở nụ cười.
- Đệ tử kiệt xuất nhất đời thứ ba của Lý gia một chết một phế, sức chiến đấu mạnh mẽ mà con thể hiện ra cũng đã vượt qua cảnh giới tiểu thành, ở trong mấy gia tộc kia cũng chẳng còn thanh niên kiệt xuất nào là đối thủ của con nữa. Dù sao kết cục của Lý Quân Hạo và Lý Khải vẫn còn nguyên ở đó mà.
Tần Dương cười nói:
- Chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy mà chìm xuống sao?
- Đương nhiên chuyện này sẽ không kết thúc như vậy, trận chiến này chẳng qua cũng chỉ là khởi đầu mà thôi. Đám Lý gia, Hạ gia và Vương gia chẳng qua cũng chỉ là con tốt thí của kẻ khác thôi, cũng chỉ dùng để thăm dò thực lực với phản ứng của con. Huống chi, Lý Nam Thiên đã mất con trai, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tần Dương nhíu mày:
- Dì Long, ý người là hắn sẽ trực tiếp ra tay với con?
- Người trong lòng tràn đầy thù hận sẽ không quan tâm đến quy củ, hơn nữa chỉ cần làm bí mật, thì ai có thể nói là hắn làm đây?
Long Nguyệt để cái tách xuống, ánh mắt trở nên nghiêm trọng hơn:
- Tần Dương, con phải cẩn thận hơn, nhất là khi thời điểm ra ngoài một mình, khó mà nói được, có thể Lý Nam Thiên sẽ nổi điên mà ra tay với con.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Dì Long, thực lực của Lý Nam Thiên nằm ở cảnh giới nào vậy?
- Đỉnh phong của cảnh giới tiểu thành, thiếu một chút là tiến vào cảnh giới đại thành.
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy còn tốt, nếu như thực lực hắn đã là cảnh giới đại thành mà hắn lại ra tay với con, e rằng con chẳng thể nào chống nổi.
Long Nguyệt dặn dò:
- Mặc dù con và hắn đều là cảnh giới tiểu thành, nhưng thực lực giữa cả hai có chênh lệch rất lớn, với thực lực của con bây giờ, con vốn không thể nào là đối thủ của hắn.
Tần Dương mỉm cười:
- Dì Long yên tâm, con biết mà.
Tần Dương nghĩ đến một chuyện, cười nói:
- Cuối tuần này lớp con có tổ chức ra khu du lịch sinh thái ở ngoại ô vui chơi, nếu như Lý Nam Thiên vẫn luôn giám sát con, vậy theo dì hắn có thừa cơ hội này ra tay không?
Long Nguyệt lông nhíu mày:
- Con muốn ra ngoại ô?
Tần Dương cười nói:
- Phải, đi tới khu du lịch sinh thái, leo núi, câu cá, nướng thịt.
Long Nguyệt trầm giọng nói:
- Nếu như đó là nơi vắng vẻ, thì rất có thể.
Nhìn xem trên mặt Tần Dương xuất hiện nụ cười, Long Nguyệt nhíu mày:
- Con định dụ rắn rời hang (dẫn xà xuất động) ?
Tần Dương cười nói:
- Nếu như hắn thật sự vẫn luôn âm thầm quan sát con, vẫn luôn tìm cơ hội để ra tay, vậy tại sao con lại không tặng cho hắn một cơ hội để ra tay nhỉ?
Long Nguyệt trầm giọng nói:
- Con muốn dụ hắn ra, nhưng dụ ra rồi, con cũng không phải đối thủ của hắn, làm sao con giết được hắn?
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên là con có cách.
Long Nguyệt nhìn thẳng về phía gương mặt tràn đầy tự tin của Tần Dương:
- Con xác định là con có cách đối phó hắn?
Tần Dương cam đoan gật đầu:
- Chỉ cần hắn dám xuất hiện, con nhất định sẽ lấy mạng hắn.
Bỗng nhiên Long Nguyệt cười nói:
- Lam Linh Vũ?
Tần Dương nghe vậy thì ngẩn người, xem ra là Long Nguyệt hiểu lầm mình muốn nhờ Lam Linh Vũ ra tay giúp. Dù sao Lam Linh Vũ là người của Ngũ Tiên Môn, am hiểu hạ cổ và khống chế cổ, nếu như dùng cổ để đối phó với Lý Nam Thiên, đúng là có thể hoàn toàn bỏ qua chênh lệch về thực lực.
Đây cũng là một cách hay nha, chẳng qua đây không phải là cách của Tần Dương.
Cách mà Tần Dương nghĩ tới rất đơn giản, mày là cao thủ thì sao, nhưng cao thủ cũng không cản được đạn nha.
Mày có thể cầm đao cầm kiếm, nhưng mà tao có súng nha!
Mình là đặc công mà.
Mang theo súng, bị kẻ khác tấn công, tự vệ phản kích giết chết đối phương, đây chính là lẽ đương nhiên nha.
Võ công có cao thế nào thì cũng sợ đao kiếm, mà đao kiếm có sắc bén cỡ nào, thì cũng chẳng bằng được súng.
Tần Dương còn chưa cổ hủ tới mức nhất định phải đánh tay đôi với đối phương, chuyện dùng một phát đạn là giải quyết được, cần gì bày ra lắm trò cho phiền phức ?
Lý Nam Thiên không chết, mình cũng thấy thấp thỏm bất an, dùng mạng hắn để cảnh cáo cho đám người kia cũng là một ý hay.
- Dì Long không nói, con còn quên luôn cô ấy đấy, đúng là có thể nhờ cô ấy giúp một chút.
Tần Dương đổi chủ đề:
- Đúng rồi, dì Long, người vừa mới nói Lý gia, Hạ gia và Vương gia đều là thuộc hạ của kẻ khác, kẻ khác ở đây là ai vậy dì?
Long Nguyệt thấy Tần Dương không muốn nói, cũng không hỏi nữa, có lẽ hắn có vài tuyệt chiêu bí mật, dù sao hắn cũng là truyền nhân của Ẩn Môn, chắc hẳn sẽ có một vài thủ đoạn đặc biệt.
Làm sao Long Nguyệt có thể nghĩ tới cách của Tần Dương lại là thứ thô bạo đơn giản như là súng. Dù sao ở Hoa Hạ, súng là loại đồ vật được quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, cất giấu súng ống là tội lớn, người bình thường cũng không thể nào tiếp xúc được súng.
Long Nguyệt hơi do dự một lúc, cuối cùng nói:
- Bên trong quyển nhật ký sư phụ con cho con có phải có một người tên là Lục Thiên Sinh?
Mắt Tần Dương sáng lên:
- Thiên tài của Lục gia, Lục Thiên Sinh?
Long Nguyệt gật đầu:
- Đúng, chính là hắn, dù là trong toàn bộ giới tu hành Hoa Hạ thì Lục gia cũng cực kỳ mạnh, hắn và sư phụ con đều là thiên tài, giữa thiên tài và thiên tài rất dễ dàng phát sinh mâu thuẫn, rồi hắn gặp sư phụ con ở Trung Hải, Lục Thiên Sinh kiêu ngạo vô cùng, phát sinh xung đột với sư phụ con. Bởi vì thân phận Lục gia của hắn, càng ngày càng có nhiều người cuốn vào trong trận xung đột này…
Tần Dương giật mình:
- Nói như vậy, Lý gia, Hạ gia và Vương gia đều bán mạng cho Lục Thiên Sinh?
- Đúng, Lục gia có địa vị cực kỳ quan trọng trong giới tu hành Hoa Hạ, thế lực của gia tộc khổng lồ, bất kể là giới kinh doanh hay chính trị bọn họ đều có thế lực cực kỳ mạnh, những người này vì muốn bám vào Lục gia, thế là đồng ý làm tay chân cho Lục Thiên Sinh, dù sao một mình sư phụ con quả thật không thể bằng được Lục gia.
Tần Dương cũng hiểu, gật đầu:
- Có lẽ ở trong mắt Lục Thiên Sinh, sư phụ rất dễ đối phó...
Trong ánh mắt của Long Nguyệt toát ra thần sắc nhớ lại:
- Trận đại chiến kia, chính là lần giao chiến cuối cùng giữa sư phụ con và Lục Thiên Sinh, Lục Thiên Sinh thua ở trong tay sư phụ con, bị chặt đứt một cái chân, Lục Thiên Sinh thẹn quá hoá giận làm cho mọi người vây công sư phụ con, cuối cùng dẫn đến trận đại chiến kia…
- Nếu như không phải sư phụ con đánh chết em trai của Thư Tu trong loạn chiến, vậy thì sư phụ con đã là người chiến thắng cuối cùng rồi. Nhưng mà trời xui đất khiến, cuối cùng làm cho ông ấy phải ảm đạm mà rời khỏi Trung Hải…
Cuối cùng Tần Dương cũng cơ bản hiểu rõ ân oán năm đó của sư phụ, cũng không khỏi thầm than trong lòng, thực sự là tạo hóa trêu ngươi.
- Lần này, cũng là do Lục Thiên Sinh giở trò ở đằng sau sao?
Long Nguyệt lắc đầu:
- Tên Lục Thiên Sinh rất có thiên phú tu hành, năng lực cũng rất mạnh, nhưng hắn lòng dạ hẹp hòi, nhiều năm như qua hắn vẫn luôn muốn báo thù, chẳng qua sư phụ con ở ẩn, vô dục tắc cương, hắn không có cách nào làm gì được sư phụ con. Bây giờ con rời núi, tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, bởi vì hắn có thể dùng con để dụ sư phụ con xuất hiện…
Tần Dương hơi nheo mắt lại:
- Nói cách khác, Lục Thiên Sinh mới là khởi đầu của tất cả tranh đấu, kẻ chủ mưu thật sự?
Long Nguyệt gật đầu:
- Đúng, nói như vậy cũng chính xác.
Tần Dương trầm ngâm mấy giây, ngẩng đầu:
- Dì Long, dì có thể đưa cho con một phần tư liệu về Lục Thiên Sinh của Lục gia không, con muốn tìm hiểu kỹ hơn…