Chương 459: Thả câu
Tần Dương rời khỏi nhà Long Nguyệt, lặng lẽ lần nữa đi một chuyến đến cơ quan Long Tổ ở Trung Hải, hắn từ chỗ Hoắc Kim Hải mượn một số vũ trang.
Thực lực Lý Nam Thiên là đỉnh phong của cảnh giới tiểu thành, nếu liều mạng thì Tần Dương tuyệt đối không phải là đối thủ. Đã muốn thả câu, vậy thì phải làm tốt khâu chuẩn bị, bằng không mà nói, người thả câu rất dễ dàng bị cá nuốt chửng.
Sáng thứ bảy, Tần Dương mở két sắt đầu giường của mình ra, đeo lên một chiếc kính râm đa công năng, đeo chiếc nhẫn phóng điện cực mạnh, cầm theo cây bút có thể phóng kim gây tê loại mạnh cho vào túi, cuối cùng cho một cây súng giảm thanh vào trong tay balo của mình.
Lúc Tần Dương đến trường tập hợp, xe buýt đều đã đến sẵn nơi tập hợp.
Hà Thiên Phong đang hưng phấn nói chuyện, thấy Tần Dương tới, vẫy vẫy tay, chợt cười tủm tỉm nói:
- Đeo kính râm à, trông rất ngầu đó.
Tần Dương cười cười nói:
- Hôm nay nhìn dự báo thời tiết nắng to, đeo mắt kính che ánh nắng mặt trời, lỡ như còn muốn câu cá gì gì đó...
Hà Thiên Phong một bộ dạng hối hận:
- Đúng ha, sao tôi không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Đây chính là cơ hội tốt để cho thấy mình đẹp trai mà, vậy mà tôi quên mất. Lão đại, cho tôi mượn đeo xem...
Tần Dương thoải mái gỡ kính xuống, đưa cho Hà Thiên Phong, mắt kính này bên trên có chế cơ quan nhỏ tinh xảo, nếu như không mở ra, so với kính râm bình thường nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng nếu một khi mở ra, sẽ có rất nhiều công năng đặc thù.
Hà Thiên Phong đeo kính râm lên, lấy điện thoại di động ra, tự sướng cho mình hai tấm ảnh, sau đó trả kính cho Tần Dương.
- Thời gian cũng tương đối rồi, lên xe đi!
Sau khi đám người lên xe, xe một đường đi thẳng, chạy được chừng hai giờ, thì tới địa điểm đi chơi.
Trên đường đi Tần Dương quan sát xe trước sau, cũng không phát hiện đối tượng hoài nghi nào.
Chẳng lẽ mình đa nghi, Lý Nam Thiên cũng không theo dõi hắn, cũng không chuẩn bị thừa dịp này động thủ sao?
Xe tới Nông Gia Nhạc, Hà Thiên Phong cái tên uỷ viên tổ chức này chạy trước chạy sau sắp xếp hỗ ở cho mọi người, sau đó đám người tự do hoạt động.
Đằng sau cái Nông Gia Nhạc này chính là núi cao, phía trên tất cả đều là rừng trúc và rừng cây lít nha lít nhít, trong rừng có lối mòn thang đá uốn lượn đi lên, phía trước Nông Gia Nhạc, có một cái hồ nước rất lớn, có thể câu cá.
- Lão đại, chúng ta đi câu cá đi. Cá ở đây đều là cho ăn lương thực với cỏ khô, rất ít cho ăn bột, thịt cá không tệ, nếu như chúng ta câu được, có thể thêm đồ ăn cho nhà bếp, nếu không, cũng chỉ có thể mua cá nuôi ăn thôi.
Tôn Hiểu Đông cười hì hì:
- Hồ cá Nông Gia Nhạc rất dễ câu, chủ yếu là để du khách du ngoạn, chỉ sợ câu nhiều quá ăn không nổi thôi.
Hà Thiên Phong cười nói:
- Lão tam, cậu lần này đúng là nói sai rồi, cá ở đây đúng là cho ăn lương thực, không dễ câu, với lại cá ở đay câu lên dắt hơn so với mua cá nuôi một chút, trước kia tôi từng tới đây, câu cả nửa ngày, chỉ câu được hai ba con.
Tôn Hiểu Đông sững sờ, chợt cười nói:
- Khó như vậy sao?
Hà Thiên Phong cười hì hì:
- Nếu như là mấy chỗ câu cá mà cậu nói đó, căn bản cũng không có yêu cầu kỹ thuật cao mấy, cá đó đều là đói điên lên rồi, cậu ném bừa cái gì xuống dưới cũng có thể câu lên, vậy còn ý nghĩa gì nữa.
Tôn Hiểu Đông lập tức hứng thú:
- Đi đi đi, chúng ta đi câu cá, so thử xem, xem ai câu được nhiều hơn!
Tần Dương cười cười:
- Được, đi lấy mấy cây cần câu đã.
Hà Thiên Phong hét lên:
- Hàn Thanh Thanh, Lạc Vũ Hân, chúng tôi đi câu cá, các cậu muốn đi chung không?
- Được!
Hai cô gái đáp giòn tan, đi tới, giúp đám người cầm cần câu cầm con mồi.
Tần Dương đi đến bên hồ nước, lấy cần quăng xuống, bởi vì trong lòng có chuyện, hắn cũng rất khó tập trung vào chú ý câu cá, hắn đưa cần câu cho một bạn nam bên cạnh.
- Cậu câu trước đi, tôi đi vòng vòng.
Hàn Thanh Thanh ngồi ở bên cạnh Tần Dương, nhìn mặt nước lơ là, nghe tiếng tò mò hỏi:
- Cậu đi đâu vậy?
Tần Dương cười cười:
- Tôi đi chung quanh tản bộ một chút.
Hàn Thanh Thanh đứng người lên:
- Tôi đi cùng với cậu, tôi cũng muốn đi xem xem, cảnh sắc nơi này thật không tệ.
Bởi vì Hàn Thanh Thanh ở bên, Tần Dương không dám đi xa, hắn không sợ Lý Nam Thiên xuất hiện, chỉ sợ đối phương làm Hàn Thanh Thanh bị thương.
Ở Nông Gia Nhạc này cũng không chỉ một cái ao, chung quanh còn có mấy cái, lúc này cũng đều có khách riêng của học, những người khách này có leo núi, có câu cá, có đánh bài, còn có đang làm đồ nướng.
- Chờ một chút chúng ta trở về làm đồ nướng nhé?
Tần Dương quay đầu cười nói:
- Tốt, dù sao cũng không có việc gì, làm chút đồ nướng uống bia, không tệ.
Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương, ánh mắt có chút kỳ quái:
- Tại sao tôi cảm thấy cậu có tâm sự, giống như là đang tìm cái gì đó?
Tần Dương nhíu mày:
- Cậu cảm thấy như vậy sao?
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:
- Đúng vậy, tôi cảm thấy hôm nay tâm tư cậu giống như đều không ở đây.
Tần Dương có chút không tiện sờ lên mũi của mình, cười khổ nói:
- Tôi đang tìm một kẻ địch có khả năng ra tay với tôi, đương nhiên, cũng có thể là là tôi nghĩ nhiều.
- Kẻ địch?
Hàn Thanh Thanh nhẹ giọng hỏi:
- Cậu nói ra tay, là có ý gì?
Tần Dương trầm mặc hai giây:
- Chính là cái ý mà cậu hiểu.
Hàn Thanh Thanh nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Lần trước đó là Vũ Văn Đào, lần này là nguyên nhân gì?
Việc này dăm ba câu cũng giải thích không rõ ràng, Tần Dương chỉ có đơn giản nói:
- Ân oán sư môn.
Hàn Thanh Thanh ồ một tiếng:
- Vậy cậu cũng không cần một mình ra ngoài, chúng ta nhiều người như vậy, đối phương cũng không dám tới đây ra tay với cậu chứ?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, nếu như chúng ta ở cùng một chỗ, đối phương khẳng định không dám, nhưng tôi muốn câu hắn ra, nếu không mãi mãi cứ phải đề phòng, không ai có thể biết hắn sẽ như con rắn độc vào một lúc nào đó nhảy ra cho tôi một đòn chí mạng.
Hàn Thanh Thanh cắn môi một cái:
- Cậu chuẩn bị làm gì bây giờ?
Tần Dương xoay mặt nhìn một chút đường núi phía sau:
- Tôi chuẩn bị đi leo núi, ừm, một mình.
Hàn Thanh Thanh mở to hai mắt:
- Cậu muốn dụ hắn ra tay? Cậu chắc chắn hắn ở đây sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Không chắc chắn, nhưng tóm lại muốn thử một lần. Nếu như hắn lần này không ra tay với tôi, vậy cho thấy có lẽ hắn không quyết tâm liều chết đánh cược một lần... Tóm lại, thử xem vậy, dù sao coi như là đi leo núi.
Ngay lúc Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đứng ven đường nói chuyện, cách đó không xa trong khuôn viên một Nông Gia Nhạc có mấy người đang nướng đồ ăn, một thanh niên ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tần Dương hai người bọn họ, sau đó đứng lên, đi vào bên trong.
Hắn đi đến ngoài một cửa phòng, gõ cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên sắc mặt âm lãnh đứng ở bên trong, chính là Lý Nam Thiên.
- Bọn chúng đến rồi, Tần Dương cùng một cô gái đi tản bộ ở phía trước cách đây không xa...
Sắc mặt Lý Nam Thiên âm lạnh, hắn những ngày này vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Tần Dương, đương nhiên cũng theo dõi lớp học của hắn nên hoạt động dã ngoại này không qua được tai mắt của hắn. Hắn cũng đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội như vậy, hôm qua hắn đã đến đây sớm một ngày, yên tĩnh chờ đợi cơ hội có thể xuất hiện.
- Cậu theo sát bọn chúng, nếu như bọn chúng lên núi, cậu đến báo ngay cho tôi biết!
- Rõ!