Chương 460: Thợ săn
Ăn cơm trưa xong, Tần Dương xem đồng hồ, nhìn mọi người đang hào hứng chuẩn bị làm đồ nướng, không nói tiếng nào, lặng lẽ một thân một mình rời đi, vòng qua đường mòn chậm rãi đi lên núi.
Đường lên núi phải đi qua mấy Nông Gia Nhạc, Tần Dương đã quan sát qua, nếu như Lý Nam Thiên thật sự đi theo, vậy khả năng lớn nhất là hắn trốn ở một trong số những Nông Gia Nhạc này, hắn không thể nào không thấy được Tần Dương.
Tần Dương leo núi không nhanh cũng không chậm, sau khi leo được mấy trăm nấc thang, hắn nghiêng người nhìn xung quanh, ở phía sau xuất hiện một cái đầu người lớn tuổi tóc hoa râm, cũng chậm rãi theo bậc thang leo lên.
Tần Dương nhẹ nhàng ấn vào cơ quan bên cạnh mắt kính, trong nháy mắt cảnh tượng trước mắt được phóng đại, mặt mũi của người lớn tuổi đó lập tức xuất hiện ở trước mặt của Tần Dương, giống như Tần Dương đang ở cự ly rất gần giáp mặt đối phương vậy, nhìn rất rõ ràng.
Tần Dương cẩn thận nhìn mấy lần, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Thật sự là đã xuất hiện!
Bản thân Tần Dương là một đặc công, đương nhiên vô cùng thành thạo việc ngụy trang, tuy người lớn tuổi tóc hoa râm này, trên mặt còn có râu, nhưng Tần Dương một loáng đã nhìn ra người đàn ông này đã được ngụy trang qua.
Nước da bóng loáng với tóc muối tiêu của hắn không hề tương xứng, mặc dù hắn khiến cho bản thân ăn mặc rất già nua, nhưng bắp thịt toàn thân hắn rất đều đặn, hiện rõ toàn thân chứa một sức mạnh cực lớn.
Mặc dù cách mấy trăm mét, nhưng Tần Dương có thể thấy vô cùng rõ ràng mặt mũi của hắn, nhìn ánh mắt của hắn, cặp mắt âm u lạnh nhạt đó, Tần Dương vô cùng quen thuộc.
Lý Nam Thiên!
Ông quả nhiên vẫn không nhịn được phải ra tay rồi!
Tần Dương móc điện thoại ra, gọi cho Hoắc Kim Hải, nội dung rất ngắn gọn.
Lý Nam Thiên đã muốn động thủ, vậy Tần Dương đương nhiên chuẩn bị diệt trừ Lý Nam Thiên, giết người đương nhiên cần xử lý thi thể, nếu không dễ dẫn tới hoang mang không cần thiết, để cho Hoắc Kim Hải tìm người tới xử lý thi thể, đương nhiên không phải lo lắng.
Ở phương diện này, Long Tổ có người chuyên nghiệp.
Tần Dương không nhanh không chậm leo lên sườn núi, đến cuối cùng lại lệch hướng ra đường lớn, đi vào rừng rậm bên cạnhtheo một cái lối nhỏ, sau đó chọn một nơi tĩnh lặng không người, ngồi xuống.
Bóng người của Lý Nam Thiên, xuất hiện ở giao lộ, hắn một bộ dạng nhàn nhã, thậm chí cũng không gấp mà đi tới, ở lối rẽ ngồi mấy phút, sau một lúc giống như nghỉ ngơi, mới xoay người hướng về phía Tần Dương bên này, nhàn nhã đi qua.
Ngay lúc Lý Nam Thiên cách Tần Dương còn có bảy tám thước, Tần Dương đứng lên, ánh mắt cười tựa như không nhìn Lý Nam Thiên.
- Chậm chạp lề mề, chờ ông cả buổi.
Ánh mắt Lý Nam Thiên hơi ngẩng lên:
- Tiểu tử, mày nói gì?
Tần Dương cười lạnh một tiếng:
- Lý Nam Thiên, một cơ hội giết tôi như vậy, ông làm sao có thể bỏ qua chứ, có điều của thuật hóa trang của ông quá lộ liễu, đúng là sơ hở đầy rẫy...
Ánh mắt Lý Nam Thiên tức khắc trở nên vô cùng lạnh lùng, dáng vẻ vốn hơi còng lưng lập tức thẳng tắp, ánh mắt đầy phòng bị nhìn chung quanh một chút.
- Mày biết tao muốn giết mày, cố ý dẫn tao ra đây?
Lý Nam Thiên cũng không ngu ngốc, Tần Dương một mình chậm rãi lên núi, chậm rãi đi một mình vào ngã ba, cuối cùng đi tới nơi này tĩnh lặng không người này, đây chẳng phải cố ý dẫn dụ hắn thì còn là gì nữa?
Tần Dương cười cười:
- Thật ra thì tôi cũng không biết ông có đến đây hay không, nhưng tôi nghĩ, con trai ông bị tôi giết, thế nào ông cũng không nuốt nổi cục tức này, chắc hẳn nhất định sẽ ra tay đối với tôi. Ở trong thành khắp nơi đều có người theo dõi, ông cũng không tiện ra tay, cơ hội ra ngoài chơi tốt như vậy ông không thể nào mà bỏ qua được.
Lý Nam Thiên trầm giọng nhìn hai bên một chút:
- Mày mai phục người sẵn sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Không có ai cả, đối phó với ông cần gì phải mai phục người, với cả trước đó tôi cũng không chắc chắn ông có ở đây hay không.
Lý Nam Thiên quả thật vẫn luôn theo dõi Tần Dương, biết được trong xe bọn họ cũng chỉ có bạn học cùng lớp, cũng không có những người khác đồng hành, quả thật không giống như là có đồng bọn, dù là như vậy, Lý Nam Thiên cũng có chút nghi hoặc.
- Trên người mày có máy ghi âm?
Tần Dương cười cười:
- Lý Nam Thiên, ông nghĩ gì vậy, tôi thu âm làm gì, nếu ông đã muốn giết tôi, đương nhiên tôi cũng muốn giết ông, chuyện đơn giản vậy thôi.
Lý Nam Thiên có cảm giác như rơi vào bẫy, phòng bị nhìn bốn phía, cười lạnh nói:
- Giết tao, chỉ dựa vào mày?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, chỉ dựa vào tôi, thực lực của ông chẳng qua cũng chỉ là bậc cao nhất của cảnh giới tiểu thành mà thôi, nếu như là cảnh giới đại thành, có lẽ tôi còn phải đề phòng chút.
Lý Nam Thiên khẽ cắn răng, sau khi hắn xác nhận chung quanh không có bất kỳ người nào, nơi này mặc dù hoang vu, nhưng chung quanh có người hay không, hắn vẫn có thể cảm nhận được.
Lý Nam Thiên trở tay móc ra một cây côn từ sau lưng mình, ánh mắt căm phẫn nhìn Tần Dương:
- Mày giết con trai tao, dù thế nào, tao cũng phải giết mày trả thù cho nó!
Tần Dương cầm bút máy trong tay, nhẹ nhàng vẫy vẫy hai cái, sau đó rất tự nhiên bóp cò.
- Lý Quân Hạo hạ cổ với tôi, nếu như không phải là tôi hiểu y thuật, hơn nữa thận trọng, sợ rằng sớm tiêu tùng rồi. Là hắn đáng chết, tự làm tự chịu!
Lý Nam Thiên khẽ cắn răng, hướng về phía Tần Dương vọt qua.
Mặc dù hắn đã ý thức được đây là một cạm bẫy, nhưng hắn quả thật không cách nào nghĩ đến chuyện Tần Dương chuẩn bị làm gì, hoặc là nói, Tần Dương có đòn sát thủ gì.
Hắn rất tự tin về thực lực của mình, dù nói thế nào, Tần Dương chẳng qua chỉ là mới vừa bước vào cảnh giới tiểu thành, căn bản cũng không phải là đối thủ của hắn!
Khống chế được Tần Dương trước đã rồi tính!
Lý Nam Thiên đã quyết định chủ ý, bắt Tần Dương trước, ép nói ra thủ đoạn của hắn, rồi quyết định hôm nay có giết Tần Dương hay không.
Tốc độ của Lý Nam Thiên rất nhanh, xuất hiện ở trước mặt của Tần Dương giống như như một cơn gió, cây côn trong tay đâm vào Tần Dương.
Tần Dương sớm đã đề phòng Lý Nam Thiên, trong nháy mắt lúc Lý Nam Thiên động tay, hắn cũng đã động tay.
Hắn nhấn ấn nút bút máy trong tay, sau đó một lật qua một bên, tránh khỏi cú đột kích này của Lý Nam Thiên.
Lý Nam Thiên cách Tần Dương rất gần, mặc dù trước đó đã thấy Tần Dương cầm bút máy trong tay, nhưng hắn suy nghĩ hoặc giả đó là một máy ghi âm, hắn làm sao biết được bút thu âm trong tay Tần Dương là súng thuốc mê mà đặc công sử dụng?
Kim thép bay ra, trực tiếp đâm vào bụng của Lý Nam Thiên.
Trong lòng Lý Nam Thiên cả kinh, bụng không chịu được đau nhói lên, quay đầu nhìn về phía Tần Dương, cũng không xoay người, lại là một cây châm bắn qua, góc độ xảo quyệt.
Tần Dương vô cùng cẩn thận, mặc dù mỗi một cây kim cũng có thể đủ để làm cho một người trưởng thành mất đi khả năng phản kháng trong mấy giây, nhưng Lý Nam Thiên là người tu hành, tố chất thân thể không phải người bình thường có thể so bì được.
Lần này Lý Nam Thiên có chuẩn bị, đang chuẩn bị tránh né, nhưng trong nháy mắt cơ thể lại chậm đi mấy phần, lại có một chút xíu khác biệt như vậy, kim lần nữa bắn trúng cánh tay của hắn.
Tần Dương không dừng lại, bước chân lui về phía sau, kéo xa khoảng cách với Lý Nam Thiên, nhưng vẫn liên tục nhấn. Hai cây kim cuối cùng cũng được bắn đi, đồng loạt bắn vào trên thân thể của Lý Nam Thiên.